"Xin lỗi, ngài không sao chứ!" Thấy mặt Văn Lý trong nháy mắt tái nhợt đi, Trương Huy Thanh bỗng có chút hồi hộp, chẳng lẽ dáng dấp cậu rất đáng sợ sao? Nếu không thì người ấy vì cái gì lại đứng bật lên ngay sau khi thấy mặt cậu như vậy?
Chắc không phải đâu ha, cậu và anh hai lớn lên khá là giống nhau, cậu chỉ không có vẻ trầm ổn bằng anh ấy thôi, nhưng mà mặt giống nam thần Quốc Dân thì hẳn sẽ không dọa người đâu nhỉ, lẽ nào ngài thư kí bị bệnh rồi?
Dòng kí ức của Văn Lý bị lời nói của Trương Huy Thanh cắt ngang, anh gắng gượng ổn định lại tâm tình đã không kiềm chế được của bản thân rồi nói:
"Tôi không sao, thành thực xin lỗi cậu, vừa nãy tôi thật thất lễ quá. Tôi đã xem qua sơ yếu lí lịch của cậu, cậu cũng tốt nghiệp từ trường đại học S phải không?"Vâng, đúng thế, tôi tốt nghiệp khoa thiết kế trang sức chuyên nghiệp ở đại học S.Thành tích ở trường của cậu tương đối tốt, từ những cuộc thi cậu tham gia như đã ghi trong lí lịch tôi có thể thấy tài năng thiên phú của cậu, nhưng vì sao sau khi tốt nghiệp cậu lại chọn lựa vào làm việc tại Thần Thời mà không ra nước ngoài để có cơ hội được đào tạo chuyên sâu hơn?
"Đi vào trạng thái làm việc, Văn Lý dần dần khôi phục lại vẻ mặt như trước kia."Cái này…
"Vẻ mặt Trương Huy Thanh không được tự nhiên lắm, dường như có chút ngượng ngùng."Không cần ngại, cậu cứ nói ra suy nghĩ của mình là được rồi.
"Nhìn thấy Trương Huy Thanh dù có bất cứ suy nghĩ gì thì cũng đều viết hết lên mặt, Văn Lý hơi phì cười, vẫn còn là một cậu nhóc ngây thơ nha!"Thật ra tôi là vì học trưởng Lê mặc mới tới đây.
"Trương Huy Thanh căng thẳng nuốt nước bọt:"Tôi vẫn luôn rất sùng bái học trưởng Lê Mặc, rất muốn được hợp tác với học trưởng dù chỉ một lần thôi, trước đây lúc còn học đại học tôi không có cơ hội đó.
Học trưởng lại là người khá kín đáo, bình thường tôi chẳng có cơ hội để tiếp xúc với anh ấy, vào năm thứ nhất đại học tôi vốn có cơ hội tham gia vào tổ dự thi của học trưởng, nhưng lại không ngờ rằng học trưởng chỉ tham gia cuộc thi cá nhân.
Bây giờ nghe nói học trưởng làm việc ở Thần Thời, tôi muốn thử ứng tuyển xem sao, biết đâu may mắn thì có thể làm chung một nhóm cùng học trưởng.Thế à?
"Văn Lý bị dáng vẻ khẩn trương của Trương Huy Thanh chọc cười, trách sao Lăng Tây Thành muốn chọn cậu ta làm trợ lý cho Lê Mặc. Đứa trẻ này tính tình đơn thuần, đối với Lê Mặc lại thần tượng cùng sùng bái, quả thật rất thích hợp:"Cậu đi theo tôi.Vâng." Trương Huy Thanh ngoan ngoãn đi theo phía sau Văn Lý, trong lòng có chút ảo não, mình nói vậy không biết có phải nghe rất ngốc không nhỉ?
Văn Lý liếc mắt thấy Trương Huy Thanh vừa đi sắc mặt vừa thay đổi liên tục liền nhịn không được muốn cười, xem ra về sau không khí ở tầng này sẽ không còn quá buồn chán nữa, Trương Huy Thanh có cá tính rất là thú vị.
Chỉ là không biết người có khuôn mặt tương tự cậu ta bây giờ sống có tốt không, có còn nhớ tới mình hay không. Gõ cửa văn phòng Lê Mặc, Văn Lý nói:
"Lê nhị thiếu gia, tôi đã đưa người đến!"
Lê Mặc mở cửa ra, vẻ mặt bất đắc dĩ:
"Đừng gọi tôi là thiếu gia, nghe rất không tự nhiên, kêu tên là được rồi."
Được. Văn Lý thoải mái đáp ứng:
"Đây là Trương Huy Thanh, là đàn em của cậu đấy, cậu xem người này thế nào, nếu được thì cậu ta về sau sẽ trở thành trợ lí cho cậu!"
Trương Huy Thanh ngây ngốc nhìn Lê Mặc đang đứng đối diện mình, mặt đang ngớ ra, ngay cả việc Văn Lý rời đi lúc nào cũng không biết.
"Cậu đứng ngốc ra thế làm gì? Tự giới thiệu về mình một chút đi, nói sơ qua về lý tưởng và phong cách của bản thân cho tôi nghe xem." Đối với Trương Huy Thanh, Lê Mặc cũng không quá cảnh giác.
Cậu tin tưởng vào con mắt chọn người của Lăng Tây Thành và Văn Lý, chưa nói tới thực lực của Trương Huy Thanh thế nào, chỉ riêng về tính cách cậu ta chắc hẳn khá ổn.
"A!!!!!!! Học trưởng Lê Mặc!!!!" Trương Huy Thanh bỗng nhiên đứng lên nắm chặt tay Lê Mặc mà nói: "Học trưởng em muốn gặp anh từ rất lâu rồi, trong bốn năm học đại học em mỗi ngày đều ở lại phòng vẽ tranh để chờ, nhưng một lần cũng chưa được gặp anh, lần này rốt cuộc đã thấy được anh, học trưởng anh ký tên cho em nha!
Mỗi lần anh tham gia cuộc thi nào em cũng đều đến cổ vũ, em vô cùng hâm mộ anh đó!!!Cậu bình tĩnh trước đã. Đứng ngay ngắn lại sẽ tiện nói chuyện hơn đấy.
"Lê Mặc bất đắc dĩ nhìn bộ dáng hưng phấn của Trương Huy Thanh. Trước đó cậu có nhìn sơ qua lý lịch và ảnh chụp của Trương Huy Thanh, cậu đoán rằng cậu nhóc này là một người hoạt bát, chỉ là không nghĩ tới lại hoạt bát tới thế này, hình như có chút hơi quá."A! Xin lỗi, xin lỗi, tại em kích động quá.
"Trương Huy Thanh bị Lê Mặc nhẹ giọng nhắc nhở giật mình tỉnh táo, nhanh chóng buông tay Lê Mặc ra, đứng thẳng người lên."Không sao đâu, cậu không cần căng thẳng, Văn Lý nói cậu là đàn em của tôi đúng không?
"Lê Mặc ra hiệu cho cậu ngồi xuống ghế."Vâng, lúc em vừa mới nhập học thì anh đã học năm ba rồi.
"Trương Huy Thanh lễ phép ngồi xuống cạnh Lê Mặc."…" Lê Mặc cũng không biết vì sao, cứ mỗi khi cậu nhìn vào đàn em nhỏ hơn mình một vài tuổi này thì lại có cảm giác như đang được làm anh hai, bộ người có bề ngoài tinh anh thì trong nội tâm đều ngây ngô như vậy sao?
Cậu ta vừa mới nói trong bốn năm đại học mỗi ngày đều nán lại trong phòng vẽ tranh muốn gặp mình, giờ lại bảo lúc cậu ta nhập học thì mình đã học năm ba, vậy chẳng phải cậu ta học đến năm thứ hai là đã tốt nghiệp rồi sao.
Bất đắc dĩ lắc đầu, Lê Mặc mở miệng nói:
"Giới thiệu một chút về bản thân cậu đi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!