"Anh đang suy nghĩ cái gì mà nhập tâm quá vậy?" Lê Mặc vừa đi vào phòng làm việc của Lăng Tây Thành, đã thấy anh đứng bên cửa sổ với vẻ mặt nghiêm túc.
"Em tới rồi, đồ đạc linh tinh đều đã mang lên hết rồi hả em?" Nghe thanh âm của Lê Mặc, Lăng Tây Thành nhanh chóng hồi thần (trở lại bình thường).
"Vâng, đều xong hết cả rồi, anh bảo nhiều người giúp em đến vậy mà." Nhìn sắc mặt ngưng trọng của Lăng Tây Thành, Lê Mặc có chút lo lắng: Anh làm sao thế?
Anh không sao.
Lăng Tây Thành ôm lấy Lê Mặc, đặt đầu mình lên bả vai của cậu cọ đến cọ đi. Từ lúc Lăng Tây Thành biết tin Lê Tử Du sẽ đến làm việc tại Thần Thời, trong lòng anh luôn luôn hiện hữu một cảm giác không nỡ, nhưng anh không muốn nói ra vì sợ điều này sẽ khiến Lê Mặc lo lắng.
"Phốc, anh là cún con hay sao thế?"
Lê Mặc thấy nhột đẩy Lăng Tây Thành một cái:
"Đủ rồi, anh mau đi làm việc đi."
Không thích. Nhìn thấy dáng vẻ tươi cười của Lê Mặc, Lăng Tây Thành có chút ngẩn ngơ:
"Mặc Mặc, em cười lên nhìn thật đẹp mắt."
"Anh nói bậy bạ cái gì đó."
Lê Mặc không được tự nhiên quay đầu sang nơi khác.
Anh nói thật mà. Lăng Tây Thành xoa nhẹ mặt cậu, anh nhìn Lê Mặc một cách chăm chú. Ngũ quan Lê Mặc thuộc về loại nam tử tinh tế, sạch sẽ, đặc biệt là dung mạo vô cùng ôn hòa của cậu, lúc cậu cười lên thì đáy mắt như đang ẩn hàm những vì tinh tú (sao) sáng rực trên bầu trời cao, sống mũi thẳng tắp, cùng đôi môi nhạt màu nhẹ cong, khiến cho anh nhịn không được muốn hôn lên.
Mặc Mặc… Lăng Tây Thành nhẹ nhàng hôn Lê Mặc, anh cạy mở đôi môi cậu. Lê Mặc bị Lăng Tây Thành đột nhiên ôm hôn trở nên vô cùng hoảng sợ, chờ đến lúc cậu kịp phản ứng lại thì đã không còn đủ sức để từ chối nụ hôn đến từ anh nữa.
Khi nụ hôn kết thúc, hô hấp của hai người đều có chút bất ổn. Lăng Tây Thành ảo não nói:
"Sớm biết thế này thì hôm nay anh đã không đi làm."
Anh nói vậy là sao?
Lê Mặc vẫn chưa trở lại bình thường sau nụ hôn kịch liệt ấy, cậu có cảm giác thắt lưng mình dường như không còn chút sức lực nào.
Em thử đoán xem?
Lăng Tây Thành xấu xa cọ cọ trên người Lê Mặc, cố ý để cậu cảm nhận được vật đang nóng rực dán chặt vào bụng dưới của mình, anh ngậm lấy vành tai của cậu nói nhỏ:
"Mặc Mặc, anh muốn em."
Đừng… Lê Mặc nhịn không được ở trong lòng Lăng Tây Thành loạn động, dường như là muốn anh đừng quấy rối lỗ tai của cậu nữa.
"Đừng nhúc nhích, anh không có ý định làm thế ở nơi này, nhưng em cứ động đậy hoài thì anh không chắc."
… Lê Mặc bị lời nói của Lăng Tây Thành dọa chấn kinh, thoáng cái toàn thân liền cứng còng.
"Được rồi, không trêu em nữa, em đứng yên để cho anh ôm một lát thôi." Lăng Tây Thành nhẹ hít vào mùi hương thuộc về Lê Mặc, khe khẽ nói.
Lê Mặc không trả lời nhưng lại dần dần thả lỏng cơ thể, mặc cho Lăng Tây Thành ôm lấy mình, cùng anh hưởng thụ cảm giác ấm áp khó có được này.
Bỗng nhiên có tiếng đập cửa vang lên khiến hai người giật mình tỉnh táo lại, Văn Lý ôm một chồng tài liệu đi đến:
"Học trưởng, đây là những báo cáo mà hôm nay anh phải xử lí. Cái nào cần ký tên thì em đặt phía trên cùng, ở giữa là về vấn đề thay đổi nhân sự tại các phòng, dưới cùng là bản thiết kế mới mà anh dặn dò làm lại lần trước. Anh xem qua đi, có vấn đề gì em sẽ đưa xuống các phòng ban để xử lý lại."
Văn Lý vừa nói vừa quan sát sự lúng túng của hai người. Thoạt nhìn, Lăng Tây Thành không có điểm nào kỳ lạ, nhưng bộ dạng của Lê Mặc thì lại khiến người khác phải suy nghĩ.
Tuy rằng nếu nhìn tổng thể sẽ thấy cậu có vẻ rất bình thường, không có gì khác biệt, nhưng khuôn mặt phiếm hồng cùng làn môi diễm sắc đều ám chỉ vừa rồi đã xảy ra những chuyện gì tại nơi này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!