"Tử Uyên, cậu không sao chứ?" Lăng Tây Thành có chút lo lắng nhìn vẻ mặt ảm đạm của Mạc Tử Uyên.
Tôi không sao. Mạc Tử Uyên gác tay lên mặt trông có vẻ rất mệt mỏi:
"Cậu làm sao phát hiện ra việc này bất thường?"
"Thái độ của cậu ta đối với Lê gia làm tôi cảm thấy rất kì lạ, nói chung là có cảm giác như cậu ta đang lấy ơn báo oán. Tuy rằng cậu ta che giấu thật hoàn hảo, nhưng cũng chính vì quá tốt nên mới khó hiểu.
Cậu ta bị Lê gia bỏ bê nhiều năm như vậy, cho dù có rộng lượng không thèm để ý đến đâu, thì cũng không thể không có chút oán giận nào được.Có bằng chứng gì không?Nếu tôi có thì bây giờ chúng ta cũng chẳng ngồi ở đây.
"Lăng Tây Thành cười khổ nói."Vậy à!
"Mạc Tử Uyên thờ ơ đáp lời:"Nghe cậu nói vậy tôi mới nhớ lại có chút chuyện không đúng. Uông Tiểu Du đối với sức khỏe của Lê thúc có phần coi trọng hơi quá, bình thường hỏi rất chi tiết, đối với thuốc thang còn hỏi tỉ mỉ hơn.
Trước đây tôi nghĩ là cậu ta đang lo lắng cho Lê thúc, giờ nghĩ kĩ lại thấy có gì đó hơi kỳ lạ.
"Vẻ mặt Mạc Tử Uyên thoáng cái trở nên nghiêm túc hơn."Đúng vậy, hằng ngày Lê thúc đều có người chăm sóc, căn bản không cần nhờ tới cậu ta. Hơn nữa Lê Tử Du học nội trú ở trường, chắc chắn không thể nào mỗi ngày đều đi theo Lê thúc. Cậu nói xem, Lê Tử Du muốn làm gì?Chắc chắn không phải chuyện gì tốt."
Mạc Tử Uyên sắc mặt trầm xuống. Anh không phải là tên ngốc, Lê Tử Du nếu đã dùng tên giả là Uông Tiểu Du đến để tiếp cận anh đồng nghĩa với việc muốn từ trên người anh đạt được mục đích gì đó.
Trong nhà, anh còn có một người anh trai, cũng không thể kế thừa gia nghiệp của Mạc gia, thân phận của anh chẳng qua chỉ là viện trưởng của một cái bệnh viện mà thôi. Uông Tiểu Du tiêu tốn thời gian trên người anh cũng không được lợi ích gì, vậy cuối cùng cậu ta đang suy nghĩ như thế nào?
Mà thời khắc này trong lòng Lăng Tây Thành dâng lên một trận sóng to gió lớn (MV: ý tác giả muốn nói, anh Lăng Tây Thành đang sợ hãi tột độ, tâm tình tựa như nổi lên một trận phong ba bão táp, kinh sợ đến mức không thể khống chế được).
Anh hồi tưởng lại, ở đời trước Lê thúc qua đời ngoài ý muốn trong bệnh viện, nếu như nguyên nhân không phải vì tin dữ của Lê gia, vậy Lê Tử Du có phải hay không…
Lăng Tây Thành ép buộc bản thân phải tỉnh táo lại, tỉ mỉ nhớ về khoảng thời gian khi việc đó xảy ra, chắc chắn là cùng bệnh viện có liên quan.
Sau khi mình và Lê Mặc ly hôn, Lê Mặc không lập tức rời khỏi phòng thiết kế, cho đến khi bản thiết kế về sản phẩm chuẩn bị được ra mắt trong quý đầu tiên của Thần Thời bị lộ ra ngoài, Lê Mặc mới chủ động nhận hết trách nhiệm về mình khó khăn đưa đơn từ chức.
Ngay sau đó Lê Tử Du lên thay thế vị trí của Lê Mặc, dường như lúc ấy còn có một việc lớn gì đó xảy ra.
Lăng Tây Thành xoa bóp thái dương, anh cũng cũng nghi ngờ giống như Mạc Tử Uyên. Đúng rồi, là về thân phận của Lê Tử Du, lúc đó có một tập tài liệu giám định DNA chứng minh thân phận của Lê Tử Du là thiếu gia nhà họ Lê.
Sau khi việc này xảy ra Lê gia vẫn nhất quyết không chịu thừa nhận, vì không muốn bị mọi người nghi ngờ Lê thúc trước mặt giới truyền thông tuyên bố sẽ cùng Lê Tử Du làm giám định cha con lại một lần nữa, kết quả trái lại vẫn cho thấy hai người thật sự là cha con.
Nếu anh nhớ không lầm, người đưa ra báo cáo này là Mạc Tử Uyên.
Trở về lâu như vậy, anh vẫn chưa cẩn thận điều tra về mối quan hệ giữa Lê Tử Du và Lê gia, bây giờ nghĩ lại, có thể Lê Tử Du cũng không phải là con của Lê gia, khi đó làm giám định cha con có thể là cậu ta đã nhờ Mạc Tử Uyên giúp đỡ làm giả.
Nhưng nhiều năm qua Lê thúc tại sao lại âm thầm chấp nhận thân phận con riêng của Lê Tử Du mà không chịu làm sáng tỏ?
"Tử Uyên, cậu có nghĩ Lê Tử Du thật sự là con riêng của Lê gia không?"
Cậu nghi ngờ sao?
"Tôi cho rằng Lê Tử Du sẽ không làm chuyện vô nghĩa đâu, cậu ta vì sao lại muốn tiếp cận cậu, trừ khi cậu ta cần cậu làm việc gì đó."
"Tôi chẳng qua chỉ là một bác sĩ, có thể làm cái gì? Trừ khi…" Mạc Tử Uyên dường như đã hiểu ra, trong nháy mắt sắc mặt trở nên trắng bệch:
"Sẽ không phải đâu, cho dù tôi có thật sự cùng cậu ta yêu đương, cũng sẽ không làm những chuyện như vậy."
"Chưa chắc, bây giờ cậu vừa quen biết cậu ta chưa được bao lâu, có thể cho rằng đó là việc điên khùng, nhưng nếu thời gian lâu hơn chút nữa cậu còn dám khẳng định điều đó sao?"
… Mạc Tử Uyên bị suy đoán của hai người khiến toàn thân trở nên lạnh lẽo. Biết đâu là do hai người họ nghĩ quá xa, cũng không hề có chứng cứ gì cho thấy sự việc này sẽ xảy ra. Thế nhưng anh vẫn như cũ vì cái ý nghĩ này mà cảm thấy sợ hãi:
"Tôi cuối cùng vẫn cảm thấy có chỗ bất thường. Cậu nói, việc hai chúng ta đồng thời quen Lê Tử Du, Lê Huyền có biết không?"
"Chắc chắn là không, nếu cậu ấy biết Lê Tử Du cố tình câu dẫn cậu thì làm sao có thể cho cậu ta cùng Lê thúc đến bệnh viện?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!