Chương 12: Làm sáng tỏ

Sáng sớm, lúc Lăng Tây Thành vừa mở mắt, Lê Mặc đã không còn ở trong phòng nữa. Nhìn đồng hồ, thấy đã gần tám giờ, Lăng Tây Thành rời giường, rửa mặt, thay quần áo. Trên bàn cơm ở lầu dưới, Lê Mặc đã chuẩn bị xong bữa sáng.

Lăng Tây Thành cầm lấy một cái bánh bao, vừa ăn vừa dặn dò Lê Mặc:

"Sau này em không cần gọi bác Vương đến đưa đón em đi làm nữa, hai chúng ta đi cùng nhau đi, anh sẽ lái xe chở em."

Vâng. Lê Mặc đáp lời rồi bưng một ly sữa đậu nành đặt ở trước mặt Lăng Tây Thành:

"Em có cho vào chút hạch đào (quả óc chó), anh nếm thử xem."

"Ừ. Cái gì em làm, ăn cũng ngon hết." Lăng Tây Thành uống hết một hơi, hương đậu nành tinh khiết hòa lẫn chút thơm mát của hạch đào, càng làm cho buổi sáng này có vẻ đặc biệt ấm áp.

"Anh thích là tốt rồi."

Một đường không nói chuyện, ở bãi đậu xe dưới tầng ngầm hai người đều tự cầm túi công văn, tách ra đi theo hướng của mình, Lăng Tây Thành đuổi theo Lê Mặc tới thang máy, ở trên môi cậu hôn trộm một cái, mỉm cười bước lên thang máy dành riêng cho chủ tịch.

Đến văn phòng, việc đầu tiên là Lăng Tây Thành điện thoại cho Văn Lý bằng đường dây nội bộ, gọi anh lên đây.

"Cuộc điện thoại ngày hôm qua đã tra ra chưa?"

Lăng Tây Thành ra hiệu bảo Văn Lý ngồi xuống nói chuyện.

"Vâng, đã tra ra rồi, tuy nhiên nó không phải được gọi đến từ văn phòng thư kí, mà là số nội tuyến của phòng giám đốc bộ phận thiết kế."

Văn Lý đưa danh sách các cuộc gọi nội tuyến đến văn phòng của Lê Mặc ngày hôm qua cho Lăng Tây Thành, trong đó lúc Lê Tử Du ở trong văn phòng chủ tịch đồng thời cũng chính là khoảng thời gian có điện thoại gọi đến cho Lê Mặc, đã được anh dùng bút đỏ đánh dấu lại.

"Phòng quản lí bộ phận thiết kế?"

Lăng Tây Thành nhìn lướt qua số đuôi của máy nội bộ, đúng là dãy số này, anh cảm thấy có chút kì lạ, mỗi ngày đều gặp mặt chẳng lẽ Lê Mặc không nhận ra được đó là giọng của ai.

"Hẳn không phải là do chính giám đốc tự mình gọi đến, gần đây phòng thiết kế mới tuyển thêm một thư kí."Văn Lý vừa nói vừa đưa lên bản sơ yếu lý lịch: Chính là người này.

Lăng Tây Thành nhìn thoáng qua bản tóm tắt cùng ảnh chụp, chẳng qua chỉ là một người phụ nữ lớn lên hơi chút xinh đẹp, không có gì ấn tượng:

"Văn Lý, chuyện này cậu thấy thế nào?"

"Em nghĩ việc này không tránh khỏi quan hệ với Lê Tử Du."

"Cậu có phát hiện gì sao?" Lăng Tây Thành biết, Văn Lý là người luôn luôn lãnh tĩnh, cho dù không ưa Lê Tử Du cậu ta cũng sẽ không hướng y tát nước dơ.

"Gần đây phòng quản lí thiết kế mua thêm khá nhiều vật phẩm cá nhân." Văn Lý không trả lời thẳng vào câu hỏi của Lăng Tây Thành, trái lại cậu ta đề cập đến một chuyện dường như chẳng có chút liên quan nào.

"Cậu là đang ám chỉ tôi nên điều tra nguồn gốc của số tiền đó?"

"Tất cả mọi người đều rất ngạc nhiên, không biết có phải gần đây ban quan lí thiết kế trúng thưởng hay không?" Văn Lý không thể phủ nhận đành nhún nhún vai.

Cậu nghĩ Lê Tử Du…

"Cũng không phải là không thể." Văn Lý trả lời rất khẳng định.

Cũng đúng, trước kia, Lăng Tây Thành nghĩ Lê Tử Du là một cậu bé ngoan nhưng phải sống nhờ ở nhà người khác nên luôn cố gắng nỗ lực hơn nữa, bây giờ nhớ lại có lẽ không hẳn là vậy.

Lê gia mặc dù đối với bên ngoài không thừa nhận thân phận của Lê Tử Du, thế nhưng nhiều năm qua cũng không hề đối xử với y tệ bạc.

Suy nghĩ kĩ một chút, làm thuê để kiếm thêm sinh hoạt phí và vân vân kỳ thực chỉ là nói dóc, cho dù ngoài mặt y chỉ là con của cố nhân, thế nhưng Lê gia cũng sẽ không để Lê Tử Du thiệt thòi về mặt tiền bạc.

Về phần làm việc ngoài giờ hẳn chỉ là biểu hiện giả dối của Lê Tử Du trước mặt anh, anh nên sớm nghĩ tới, chỉ cần liếc qua cách ăn mặc thời thượng của Lê Tử Du cũng đủ biết y không hề thiếu tiền rồi.

"Nếu như vậy, chuyện này tôi giao cho cậu giải quyết!" Đánh nhịp quyết định, Lăng Tây Thành bỗng nghĩ đến một việc khác, do dự một chút hỏi:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!