Chương 9: Quyết đấu

Editor: Nguyên Hy 

Beta: Cuồng Soái Ca

Nhớ rõ cách đây ba năm, Lâm Kiến Quần có làm giải phẫu cắt bỏ sỏi mật trong túi mật, ở lại bệnh viện vài ngày, cũng không ai nhớ tới việc phải thông báo với cô. Sau đó vẫn là do một người hầu già gọi điện thoại cho cô, lúc đó cô mới biết được việc này.

Đám người nhà kia, hiển nhiên là không muốn cô can thiệp vào việc quản lý trong nhà.

Hôm nay Lưu Trân lại gọi điện cho mình đầu tiên, thật sự là quá hiếm lạ, làm người không thể không đa nghi.

Nhưng mà suy đoán cũng chỉ là suy đoán, cô cũng rất nhanh đi chạy tới bệnh viện, thậm chí còn mua một giỏ hơ quả ở của bệnh viện. Nếu đã tới thì cũng nên biểu đạt một chút thành ý, diễn trò thì cũng phải làm cho đủ.

Nhưng một giỏ hoa quả cũng rất nặng, cho đến khi cô tìm được phòng bệnh của Lâm Kiến Quần, đôi tay đã muốn gãy.

Lâm tưởng mời vừa đứng ở cửa phòng bệnh, Lưu Trân đã đi từ bên trong ra nghênh đón, cười nói: "Tới thăm là được rồi, còn mang theo hoa quả làm gì, khách khí quá rồi."

Mặt Lâm Tưởng không có biểu cảm gìmà đưa giỏ hoa quả cho bà, nghĩ thầm chúng ta vẫn luôn rất khách khí với nhau, không phải tất cả mọi người đều quen rồi sao? Còn nói vớ vẩn cái gì làm như nóithật vậy.

Hai người đi vào phòng bệnh, Lâm Tưởng phát hiện ra phòng mà Lâm Kiến Quần ở là phòng đơn, trong phòng trang trí rất xa hoa.

Ngoài Lâm Kiến Quần nằm trên giường bệnh ra thì trong phòng còn có một người khác nữa, chính là hòn ngọc quý trên tay bọn họ

- Lâm Đóa.

Lúc này Lâm Đóa đang ngồi trên sô pha chơi di động, thấy cô đi vào nhịn không được mà trợn mắt lên nhìn cô. Trong lúc nhất thời, ba người không biết nên nói cái gì.

Để giảm bớt không khí xấu hổ trong phòng bệnh, Lưu Trân nhìn Lâm Đóa với ánh mắt sai bảo, nói: "Lúc nãy không phải con nói là muốn ăn trái cây sao? Đem mấy cái này đi rửa sạch đi."

Lâm Đóa hiện ra vẻ mặt ghét bỏ, "Đây là loại hoa quả gì? Vừa nhìn đã biết đây chính là hàng vỉa hè, con không ăn!"

Lưu Trân lườm cô ta: "Con, cái đứa nhỏ này!"

rõ ràng là Lâm Đóa muốn chọc giận cô, trong lòng Lâm Tưởng hiểu rất rõ. Nhìn người đàn ông nhắm mắt nằm trên giường bệnh, tâm trạng có chút phức tạp, quay đầu lại hỏi Lưu Trân: "Bố tôi bị làm sao vậy? Bị bệnh gì?"

Lưu Trân thở dài, nói: "Cũng không có gì, chỉ là bị là cho tức giận đến mức khó thở thôi."

Lâm Tưởng nhíu mày, "Bị tức đến mức khó thở?"

Lưu Trân nhìn cô, "Đúng vậy, chính là bị con làm cho tức giận."

WTF?? Bà ta đang nói cái quỷ gì vậy?

Trong nháy mắt Lâm Tưởng cảm thấy rất hoài nghi thính lực của mình, rốt cuộc là Lưu Trân có nói lầm hay không cô cũng không thể nào lý giải được, sao lại nói Lâm Kiến Quần tức giận đến mức phải nhập viện là gì cô chứ?

Sao cô không biết mình có năng lực đả thương người khác chứ? Chẳng lẽ sau khi trọng sinh cô có thêm bàn tay vàng? Trong sách có viết như vậy: Sau khi trọng sinh có thêm bàn tay vàng chính là đã trở thành một cao nhân!

Nghĩ như vậy, Lâm Tưởng tự nhiên thấy bị kích động mà bật cười, nhưng vẫn phải nhịn ý cười xuống, cônghĩ khi trở về khẳng định sẽ phải chia sẻ chuyện này cho bọn Trần Trừng biết mới được, một mình vui vẻ không bằng cùng mọi người vui vẻ.

Thu hồi những suy nghĩ lung tung, Lâm Tưởng hỏi Lưu Trân: "Bị tôi làm cho tức giận sao? Có ý gì vậy?"

Lưu Trân trưng ra vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn cô nói: "Lâm Tưởng, tuy rằng con vẫn luôn không thích dì, nhưng lần này dì cũng muốn nói con hai câu, con cũng thật không hiểu chuyện, tuy là ba con chưa hỏi ý kiến của con xem là có đồng ý hay không thì đã quyết định hôn sự của con cùng Cố Thành, chuyện này là ông ý không đúng, nhưng ông ý làm như vậy cũng là vì muốn tốt cho con, không ngờ con lại tự nhiên làm ầm ĩ khiến cho mối hôn sự này thất bại, con có biết Cố Thành là ai không? 

hắn chính là nhân vật lớn trên thương trường, hiện tại mối hôn sự này thất bại, khiến cho việc hợp tác giữa hai nhà Cố Lâm trở nên trục trặc, con nói xem như vậy có làm cho ba con tức chết không chứ?"

Mặt Lâm Tưởng lạnh tanh nhìn Lưu Trân nói rất hùng hồn đầy lý lẽ mà quở trách cô không phải, nghe xong cảm thấy vô cùng rắc rối.

"Nếu đã biết tôi không thích dì, thì về sau đừng nên đứng trước mặt tôi làm trò." Lâm Tưởng lạnh lùng mà mở miệng, "Còn có, tôi căn bản không biết chuyện hôn sự này thì làm sao có thể gây rối được chứ? Trước tiên các ngươi nói rõ cho tôi biết chuyện này đi? Các ngươi đang diễn kịch theo kịch bản chuẩn bị sẵn sao? Hơn nữa, từ đâu mà các người có quyền giúp tôi quyết định hôn sự?

Chẳng lẽ các ngươi cứ tùy tiện tìm một con mèo hay một con chó đến rồi bắt tôi phải gả cho nói hay sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!