Chương 7: Lúc trước ở chung

Editor: Nguyên Hy

Beta: Ngọc Nhi

Cái này là khiến cho cô nửa điểm cũng không dám lưới qua khu vực phòng thủ, càng khôngdám thẳng thắn đối diện với chính tâm tư của mình. Cho nên liền tính toán xem nếu như lần sau hai người có ở chung một chỗ, cô cũng từng bị một số cử chỉ của hắn là cho cảm động, nhưng trước sau lại không dám nếm thử mùi vị của tình yêu.

không ngờ rằng sau khi sống lại, hắn lại có thể ý thức được hành động sai lầm này, nên cũng tính toán ngăn cản hành động sai trái này sẽ phát sinh.

cô rũ mắt nhìn cái ly, nhẹ giọng hỏi: "Vậy sao khi anh cùng ba em đính ước lại không cân nhắc trước?"

Cố Thành nói: "Đúng vậy, đã không cân nhắc trước, không ai có thể cưỡng ép em làm việc mà em không muốn làm, em thực sự rất tốt, hẳn là phải càng để tâm chăm sóc mới đúng."

Lâm Tưởng cảm thấy thấy mình đang rất vui vẻ, bởi vì được trọng sinh nên cô không còn bị bắt phải kết hôn nữa, không cần phải ở chung với một người đàn ông luôn phải tỏ ra tôn trọng nhau, và cùng trải qua một cuộc sống hằng ngày vô vị.

Nhưng lúc này tâm tình của cô ngoài ý muốn dứng dậy nhảy nhót, nếu lúc đầu không bắt buộc như vậy thì cô sẽ không phải ngủ cùng giường với người đàn ông mới chỉ gặp thoáng qua này mười năm?

hắn không phải là chồng cô, mà cô cũng không phải vợ hắn? Trong đầu có suy nghĩ như vậy khiến cho trong lòng cô nhanh chóng trầm xuống, loại cảm giác này cực kỳ không tốt.

Đời này lại được gặp Cố Thành một lần nữa, hắn không còn ngang ngược độc tài nữa, cũng không hề kinh thường sự nghiệp của cô, càng không hề giống như một cái đài phát thanh chỉ biết làm việc một cách máy móc nữa, mà sẽ chủ động tìm đề tài để khi nói chuyện phiếm, bất cứ lúc này cũng sẽ nhìn cô cười, còn cần thận lột vỏ tôm vỏ cua cho cô.

hắn trở nên tốt như vậy…

Cố Thành nhìn cô mãi không ngẩng đầu lên trả lời, trong lòng thấp thỏm, nhẹ giọng hỏi: "Em đang tức giận sao?"

Lâm Tưởng lắc đầu, rồi nâng đầu lên nhìn hắn nói: "Em không tức giận, anh có thể cùng em nói chuyện khiến tôi rất vui vẻ, cảm ơn anh."

Sao cô có thể tức giận cho được chứ? Thái độ của hắn như vậy, làm cô không thể nào tức giận được.

Lúc này Cố Thành mới nhếch khóe miệng thả lỏng một chút, nói: "Muốn đi ra ngoài một chút không? Cảnh đêm ở chỗ này rất đẹp."

Lâm Tưởng trả lời: "Được."

Biệt thự Tú Cẩm viên được xây dựng tựa vào núi, kiến trúc từng hàng hướng lên trên, đảm bảo mỗi một biệt thự nhỏ bên trong đều có thể nhìn được cảnh thành thị tuyệt đẹp phía trước. Từ nhà ăn ra đến vườn sau sẽ đi bộ qua một con đường uốn lượn, vẫn đi theo hướng lên trên, có thể đi tới đỉnh núi, ở giữa có một lối rẽ ra cửa, đi thông tới sườn núi, nơi có thể ngắm sao. Ở chỗ này có thể nhìn được toàn cảnh thành thị tuyệt đẹp.

Hai người sánh vai mà đi một cách chậm rãi, một đường hướng lên trên, mặc dù vẫn là mùa hé nhưng ban đêm gió núi thổi nên vẫn có chút lạnh. Váy của Lâm Tưởng quá mỏng, rất nhanh cảm thấy một trậm lạnh lẽo kéo tới. Nhưng mà cô còn chưa kịp cảm nhận được cái lạnh, thì Cố Thành đã khoác cái áo vest của hắn lên trên vai cô.

Lâm Tưởng nhẹ giọng cảm ơn, khóe miệng Cố Thành nhếch lên, lắc đầu.

hắn trở nên tốt như vậy…

Khi hai người đi đến đình ngắm cảnh thì phát hiện ra thời gian này người tới đây ngắm cảnh vẫn còn rất nhiều.

Cố Thành tìm một chỗ dẫn Lâm Tưởng đi qua. Nhưng mà bọn họ đứng nhìn một lúc liền cảm thấy không có hứng thú nữa, những người bên cạnh thực sự ầm ĩ quá mức, ở giữa còn có đứa trẻ khóc nháo không ngừng, thật sự làm cho rất mất hứng.

Bị sự quấy nhiễu làm cho mất hứng, Cố Thành không vui mà dựng thẳng chân mày, nghĩ nghĩ, quay đầu lại đề nghị Lâm Tưởng: "Ở gần đây có một quán bar nhỏ, có muốn tới đó ngồi một chút không?"

Lâm Tưởng vẫn gật đầu nói được như cũ, vì thế hai người nhanh chóng rời khỏi nơi đó.

Quán bar không lớn, một cái quầy bả, một cái sân khấu nhỏ, mấy cái bàn con, toàn bộ chỉ có vậy. Nhưng thú vị ở chỗ chính là một quán bar nhỏ như vậy lại có thể thường xuyên có mộtdàn nhạc. Thời điểm Lâm Tường đi tới đó là lúc dàn nhạc đang chơi một bản nhạc không biết tên là gì, nhưng khi nghe thì lại cảm thấy rất có tình cảm.

Cố Thành gọi có hai người hai ly rượu, lúc này Lâm Tưởng mới nhớ tới một chuyện, nói: "anhđừng uống, lát nữa còn phải lái xe."

"Nơi này có người lái xe thuê, không có việc gì đâu, tôi muốn cùng em uống một ly." Cố Thành nhìn vào đôi mắt của cô nói: "Vẫn luôn muốn nói, bộ dáng làm việc chiều này của em thực sự rất xinh đẹp."

Lâm Tưởng sửng sốt một chút, cười như không cười, giơ ly rượu lên nói: "Cảm ơn, kính cho sự cộng tác của chúng ta."

Cố Thành cùng cô chạm cốc, "Kính cho sự cộng tác của chúng ta."

Lúc này dàn nhạc lại đổi một bản nhạc khác, là một bài tình ca. Lâm Tưởng có thể đi ngâm nga theo vài câu, nhưng không nhớ nổi ca từ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!