Chương 52: Quyết Định

Lâm Tưởng vẫn mặc nguyên bộ diễn phục, bên ngoài khoác thêm một cái áo khoác lông vũ to màu trắng, trên đầu vẫn cài trâm cài tóc hoa lệ của các nương nương trong hậu cung, vội vàng đi vào trong đám người, khéo léo đi xuyên qua, nhưng mà thực sự thì tình hình hiện tại ở phim trương đang vô cùng hỗn loạn và đông đúc.

Cũng may là lúc đi nghỉ ngơi đã thay giày đế hoa bồn ra, bằng không bây giờ cứ đi cả một đoạn đường dài như vậy cũng đủ khiến cô không chịu nổi.

Lâm Tưởng đi nhanh như bay, Nhạc Tiểu Kỳ đi bên cạnh cô cũng phải chạy chậm thì mới theo kịp, thấy bộ dáng lạnh mặt không nói gì của cô, trong lòng dù muốn hỏi nhưng đến cửa miệng rồi lại bị nuốt trở lại.

Nhưng sau khi đi ra khỏi phim trường Lâm Tưởng liền hỏi cô: "Cố tổng quay trở về khách sạn chưa?"

Nhạc Tiểu Kỳ vội vàng gật đầu: "Lúc chị đang quay Cố tổng có tới nhìn một hồi, sau đó liền thấy chị bị chị Vân lôi đi nên anh ấy nói đi về khách sạn trước."

Rõ ràng nói là muốn tới phim trường chờ cô quay xong rồi cùng trở về, vậy vì sao giờ lại đi về trước chứ? Chẳng lẽ sau khi anh ấy gặp thầy Lưu Bảo Chấn liền biết rằng chân tướng không còn cách nào để tiếp tục giấu giếm nữa, cho nên đây là chột dạ sao.

Nếu là đúng như cách nói này, vậy vì cái gì mà anh lại chột dạ chứ?

Tức khắc Lâm Tưởng dừng bước chân lại, đứng im một chỗ cau mày suy nghĩ: Cố Thành giúp cô đoạt được giải thưởng Diễn viên mới xuất sắc, lại muốn giấu giếm làm cô không biết được chân tướng, vì cái chứ? Hẳn là anh có rất nhiều cơ hội để thẳng thắn nói chuyện này với cô, sau đó liền có thể hướng cô tranh công mà.

Làm như vậy chẳng phải sẽ càng khẳng định cho cô thấy là anh rất yêu cô sao, vì cái gì mà lại không nói?

Chẳng lẽ Cố Thành đã biết cô trọng sinh rồi?

Nhưng nếu đã sớm biết cô trọng sinh, vì sao lại không thẳng thắn nói với cô chứ?

Lâm Tưởng ngẩng đầu lên nhìn người đến người đi trên đường phố, đây chính là con đường duy nhất để đi từ phim trường về khu khách sạn cho nên tương đối phồn hoa, hai bên đường cửa hàng san sát bán đủ các mặt hàng.

Ở bên tay trái cô có một quán cà phê, cô do dự một chút liền nhấc váy lên đi về hướng đó.

Vẻ mặt Nhạc Tiểu Kỳ hoàn toàn mông lung, vừa rồi rõ ràng bộ dàng vô cùng lo lắng, sao giờ lại đột nhiên đi tới quán cà phê chứ? Chẳng lẽ là muốn mua cà phê cho Cố tổng sao?

Lâm Tưởng ở quầy bar gọi một ly trà hoa, rồi tìm một góc an tĩnh ngồi xuống, thấy Nhạc Tiểu Kỳ muốn đi tới ngồi cùng, cô liền ghét bỏ mà hướng Nhạc Tiểu Kỳ xua xua tay, nói: "Chị có chuyện muốn yên lặng suy nghĩ, em tự mình đi kiếm gì đó ăn đi."

Lúc này Nhạc Tiểu Kỳ mới lấy hết can đảm mà hỏi cô: "Chị, xảy ra chuyện gì sao?"

Lâm Tưởng thở dài, nói: "Không phải là chuyện gì lớn đâu, em đừng quấy rầy chị là được, chị muốn yên lặng một chút."

"Được ạ." Nhạc Tiểu Kỳ ngoan ngoãn đáp ứng, từ ngày cô trở thành trợ lý của Lâm Tưởng tới nay chưa từng thấy qua dáng vẻ này của Lâm Tưởng, tâm trạng thì nặng nề bộ dạng thì rối rắm, không phải là chuyện tình cảm xảy ra vấn đề gì đó chứ? Vừa mới nghĩ đến như vậy thôi mà Nhạc Tiểu Kỳ đã ngay lập tức theo bản năng phủ định suy đoán của mình.

Lâm Tưởng với Cố Thành tình cảm như vậy, người khác nhìn vào đều thấy rõ như ban ngày, Cố Thành luôn có bộ dáng cẩn thận cưng chiều nâng niu cô như vậy thì có thể xảy ra vấn đề gì được chứ?

Nhạc Tiểu Kỳ vô cùng lạc quan mà kết luận, sau đó lại có chút rối rắm suy nghĩ: Chuyện này có nên báo cho chị Đỗ biết hay không? Sau khi chuyện lần trước xảy ra Đỗ Hân đã ra lệnh cho cô, chỉ cần Lâm Tưởng có biểu hiện gì đó kỳ lạ thì đều phải báo cho cô trước tiên, dù cho Lâm Tưởng có ngăn cản không cho nói thì cô cũng phải tìm mọi cách trộm báo lại.

Tình huống hiện tại rốt cuộc là có được tính là có biểu hiện kỳ lạ không!

Nhạc Tiểu Kỳ tới quầy bar gọi mấy món điểm tâm, cũng đưa cho Lâm Tưởng một phần, rồi tự mình mang mấy món điểm tâm còn lại đi tới một cái bàn khác.

Sau khi ngồi xuống liền vùi đầu vào ăn, cô cần phải ăn no thì mới có sức để giải quyết mọi chuyện!

Lâm Tưởng tuy ngồi ở vị trí tương đối an tĩnh, chỗ này sát với vị trí đường đi ở bên ngoài, không gian trong quán với vỉa hè chỉ cách nhau mọt tấm kính pha lê.

Lâm Tưởng ngồi ở bên trong, nghiêng đầu là có thể nhìn thấy cảnh sắc ở bên ngoài.

Cô nhìn thấy mọi người, mọi người cũng có thể nhìn thấy cô.

Cô mặc trên người một thân phục trang nương nương thanh triều, nhưng lại ngồi ở một quán cà phê vô cùng hiện đại, nhìn thế nào cũng thấy không hợp nhau, nhưng cũng tạo thành một bức tranh khác biệt, người đi qua đường nhìn vào cửa kính đều nhịn không được mà đều ngoảnh lại nhìn cô.

Lâm Tưởng tâm trạng nặng nề nên căn bản không thấy ánh mắt của người khác đang nhìn mình, lúc này tâm cô loạn như ma, một chốc một lát vẫn không tìm ra được manh mối.

Cố Thành có khả năng biết cô mang theo ký ức của kiếp trước, nếu biết thì vì sao không thẳng thắn nói chuyện cùng cô.

Hai người đều là trọng sinh vậy thì hẳn là có rất nhiều chuyện để nói với nhau mới đúng, vì cái gì anh lại lựa chọn giấu giếm chứ? Và anh biết từ khi nào chứ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!