Editor: Nguyên Hy | Beta: Cuồng Soái Ca
"không có gì, chỉ là thuận tiện em cũng đã từng học qua một chút, thật sự cảm thấy rất vui vì có thể giúp đỡ được chị."
"Em chính là đại ân nhân của chị đấy!"
Lâm Tưởng không muốn tiếp tục khách sáo ở lại nữa, liền nói: "đã có hiệu quả như vậy thì đêm mai em lại qua giúp chị mát xa, liên tục làm trong vòng một tuần hẳn là sẽ không còn đau nữa."
Giả Vân Vân ngồi dậy, vẻ mặt cảm động nói: "thật sự đã làm phiền em rồi."
Lâm Tưởng xua xua tay, "Vậy chị nghỉ ngơi sớm một chút, em quay về phòng đây."
Giả Vân Vân vội vàng xuống giường, đi dép lê tiễn cô ra tận cửa, không ngừng lặp đi lặp lại hai chữ cảm ơn.
Tiễn Lâm Tưởng về phòng mình xong, Giả Vân Vân mới đóng cửa lại về phòng, nhìn thấy Hoắc Vũ đang ngồi trên sô pha chơi di động, không vui liếc mắt nhìn cô ta một cái, nói: "Vừa nãy cô có thái độ gì vậy? Đối với Lâm Tưởng âm dương quái khí[1]!"
[1] âm dương quái khí: nghĩa đen là khí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những người có lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.
Người đại diện lúc trước của Giả Vân Vân xin nghỉ về nhà sinh con, vì vậy công ty mới phái Hoắc Vũ tới cho cô, một người trẻ tuổi không có kinh nghiệm gì, nghe nói là một người họ hàng thân thích với vị giám đốc nào đó, việc thì không làm, lúc nào cũng bày ra dáng vẻ kiêu ngạo lạnh lùng, không có một chút gì khiến người khác có thể tin cậy được.
Giả Vân Vân suy nghĩ lần tới trở về phải tới công ty nói chuyện một lần mới được.
Hoắc Vũ thấy Giả Vân Vân chất vấn mình liền đem ánh mắt rời khỏi di động, nói: "Chỉ là một nhân vật nhỏ bé mà thôi, cô còn sợ sẽ chọc đến cô ta hay sao?"
Giả Vân Vân cười lạnh, nói: "Nếu như cô muốn làm người đại diện thì nên học tập nhiều một chút. Khoảng thời gian trước trên mạng luôn có tin tức về Lâm Tưởng, chẳng lẽ cô chưa từng thấy qua sao? Tuy rằng tôi không sợ sẽ chọc phải cô ấy, nhưng cũng không muốn sẽ đắc tội với cô ấy, vui vẻ mà kết giao với cô ấy. Nếu như cô đã không thể giúp được gì thì tôi hy vọng cô cũng đừng có kéo chân tôi xuống bùn chung."
Hoắc Vũ đứng lên, trừng mắt nói: "cô có ý gì!?"
"Tôi có ý gì thì cô từ từ mà suy nghĩ, tôi muốn nghỉ ngơi, cô trở về đi." Cổ Giả Vân Vân vẫn còn khó chịu, vậy mà còn muốn cô dạy bảo người ta, thật là khiến cho cả thể xác lẫn tinh thần mệt mỏi mà, đi tới giường nằm bò ra bất động.
Mấy ngày sau, Lâm Tưởng đều sau khi quay phim xong trở về đều tới phòng Giả Vân Vân giúp cô ấy mát xa. Mát xa cộng với làm mất động tác thả lỏng, bệnh đau vai gáy của Giả Vân Vân dần dần trở nên tốt hơn. Quan hệ giữa cô ấy và Lâm Tưởng cũng càng ngày càng thân mật hơn.
********
Chớp mắt một tháng đã đi qua, thời tiết cũng càng trở nên rét hơn, tuy rằng trang phục quay phim là đồ mùa đông, nhưng vì để tạo hiệu ứng đẹp mắt nên cũng không mặc quá dày, trước khi diễn viên mặc vào trang phục diễn thì mặc thêm hai lớp giữ nhiệt, còn cận thận dán thêm mất miếng dáng giữ nhiệt. Mặc dù đã mặc như vậy rồi nhưng mỗi khi cởi áo khoác dày ra để quay thì vẫn cảm thấy lạnh run người.
Sau khi tới thành phố này quay phim, Lâm Tưởng cùng Cố Thành vẫn luôn không gặp mặt, lâu lâu cảm thấy nhớ nhung thì chỉ có thể gọi video call để nhìn mặt nhau an ủi cho bớt nhớ.
Công việc cuối năm ập tới, ở bên kia Cố Thành cũng vô cùng bận rộn, Lâm Tưởng căn bản cũng không dám tùy tiện mà yêu cần Cố Thành tới thăm ban. Chỉ có thể mỗi khi gọi video call thì mới tham lam mà nhìn lâu một chút, cách một màn hình, cả hai người đều phát hiện đối phương gầy đi rất nhiều.
"anh phải ăn cơm đúng giờ, đừng ngày nào cũng tăng ca, buổi tối đừng thức quá muộn." Lâm Tưởng nằm trong ổ chăn, ôm cứng nhắc bản thân gọi video call cho Cố Thành. Bên kia ánh đèn chỗ Cố Thành có chút tối tăm, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ bộ dáng của anh, "Râu cũng mọc dài, mấy ngày rồi không cạo? không đẹp trai chút nào!"
Cố Thành đưa tay lên sờ cằm mình, cười nói: "anh nhớ rõ là có người nào đó đã từng thừa dịp lúc anh ngủ mà sờ trộm râu của anh mà, hiện tại lại còn tỏ ra ghét bỏ sao?"
Lâm Tưởng trở mình nằm úp xuống giường, hai chân chui ra khỏi ổ chăn, lắc qua lắc lại giữa không trung, giả ngu nói: "Là ai a? Là ai mà dám thừa dịp lúc em không có ở đó lại dám tới sờ trộm anh vậy?!"
Cố Thành nhìn cô, "không có ai cả, chính là em đó!"
Lâm Tưởng nghiêm túc suy nghĩ một lúc, hào phóng gật đầu nói: "Hình như đúng là em thật."
Cố Thành bị cô trêu đến mức bật cười, "Bảo bối thật đáng yêu, tới đây hôn anh một cái."
"Hôn anh ở chỗ nào chứ, rõ ràng là đang hôn lên màn hình mà." Lâm Tưởng vỗ vỗ màn hình, vẻ mặt tỏ rõ sự ghét bỏ.
Cố Thành nghe hiểu nên nói: "Vậy mời em tới sát màn hình một chút."
Lâm Tưởng cúi đầu làm bộ hôn hôn, chỉ có thể tưởng tượng ở trong đầu, rồi lại cách xa ra, nghịch nghịch mái tóc dài của mình nói: "Chỉ hôn một chút như vậy đã đủ chưa?"
"anh không ngại việc em ở chỗ khác, cảm thấy rất kích thích." Cố Thành ngay lập tức hiểu rõ, hai người tách ra đã lâu, bị sự nhung nhớ tra tấn, số lần thông qua video call để giải quyết nhu cầu cá nhân cho nhau cũng rất thường xuyên, chuyện này Lâm Tưởng vẫn luôn luôn đều rất phối hợp, mỗi lần đều quyến rũ Cố Thành đến cả người bùng cháy, hận không thể trực tiếp chui qua bên kia màn hình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!