Chương 46: Diễn xuất (3)

Editor: Nguyên Hy | Beta: Cuồng Soái Ca

P/s: Vì chương này có cảnh diễn trong phim cổ trang cho nên khi đến những cảnh diễn này mình sẽ để là "nàng" nhé.

Hai người đúng giờ đi tới phim trường, khi tìm được đoàn làm phim "Nhạn tri hoa"[1] thì đoàn đã bắt đầu quay, có rất nhiều diễn viên đã đứng vào chỗ, bởi vì lúc trước Đỗ Hân đã có đánh tiếng trước cho nên nữ diễn viên từng được chọn nhận vai ác vẫn chưa nhập đoàn, phỏng chừng cô ta đang ở nhà nguyền rủa Lâm Tưởng casting không được qua.

[1] Nhạn tri hoa: nhạn là chim nhạn, tri là biết, sự hiểu biết.

Nhưng hiện thực giới giải trí chính là như vậy, không có hậu thuẫn không có thực lực, thỉnh thoảng có thể được người ta chọn đóng một vài vai phụ còn thiếu, có năng lực mà diễn xuất không được thì làm diễn viên làm sao được.

Đời này tuy rằng Lâm Tưởng vẫn chưa thực sự nổi tiếng, nhưng cô có Cố Thành là lá bùa hộ mệnh, ở trong giời giải trí cũng coi như là thuận buồm xuôi gió, có thể nói là sẽ không còn nhiều rắc rối như đời trước nữa.

Đạo diễn Lý Tú là một nữ đạo diễn có kinh nghiệm phong phú, am hiểu thể loại phim truyền hình cổ trang này, có rất nhiều nhà chế tác nổi tiếng từng làm việc với cô ấy. Phim cổ trang của cô quay rất đẹp, như thơ như họa, rất được những bạn trẻ hiện đại yêu thích.

Lần này Lý Tú quay một bộ phim truyền hình cung đấu lớn như vậy, còn chưa bắt đầu quay mà bên ngoài đã có người nhón chân mong chờ.

Bởi vì chưa bắt đầu quay mà đã nổi tiếng như vậy, các vai diễn trong phim cũng vô cùng được các diễn viên chú ý tới, cho nên công ty phải đầu tư không ít thì Đỗ Hân mới có thể tranh thủ được cho cô một cơ hội được casting. nói cách khác, nếu đạo diễn không hài lòng thì Lâm Tưởng cũng không có cách nào để gia nhập đoàn làm phim được.

Đời trước Lâm Tưởng làm diễn viên mười năm, nhưng đều là tiếp xúc với các đạo diễn trong giới điện ảnh, các đạo diễn ở phía phim truyền hình lại rất ít tiếp xúc, vì vậy cho dù có là đạo diễn nổi tiếng thì cô cũng không mấy quen thuộc.

Bởi vì Đỗ Hân đã nói với cô rằng Lý Tú khi tức giận thì cũng rất dọa người, cho nên cô vẫn luôn nghĩ Lý Tú là một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, dáng người nhỏ gầy lại khôn khéo nghiêm khắc. Vì vậy khi nhìn thấy người thật cảm thấy rất bất ngờ, Lý Tú đúng là hơn bốn mươi tuổi, nhưng không có một chút gì giống một người gầy ốm cả, nhìn qua còn thấy vô cùng khỏe khoắn, cao khoảng 1m75, bả vai tương đối rộng, nhìn từ sau lưng liền thấy giống như một nữ hán tử, khi cười rộ lên còn mang theo chút ngây ngô, nhìn hoài cũng không thấy được nửa điểm hung dữ ở cô ấy.

Đỗ Hân dẫn theo Lâm Tưởng đi tới chào hỏi cô, Lý Tú híp mắt đánh giá Lâm Tưởng, cười hắc hắc hai tiếng nói: "Đỗ Hân, đứa nhỏ này nhìn thật ngoan ngoãn, thực sự có thể diễn được vai Tiêu phi sao?"

Tiêu phi chính là tên của vai ác kia.

Đỗ Hân cười nói: "Có thể diễn được hay không, chị để con bé thử qua xem xem."

Vẻ mặt Lý Tú tràn đầy sự hoài nghi, nhưng vẫn nói: "Được rồi, vậy thử xem, đúng lúc có diễn viên ở đây phối hợp diễn với cô bé, để các cô ấy diễn thử một chút."

Vì vậy Lâm Tưởng liền bị đẩy đi trang điểm, mấy chuyên viên trang điểm và người phụ trách phục trang bắt đầu vây quanh cô, nhìn bọn họ thuần thục mà mặc lên phục trang cùng đeo trang sức lên cho cô, Lâm Tưởng yên lặng suy đoán, hẳn là tạo hình vai ác này đã sớm có, cũng không biết là có thích hợp với cô hay không nữa.

Trang điểm thay đồ cũng mất gần hai tiếng, chỉ làm tóc không cũng mất một lúc lâu, thành quả sau khi làm xong cũng không tệ cho lắm.

Ngũ quan Lâm Tưởng tương đối tinh xảo, chuyên viên trang điểm cũng chỉ cần trang điểm nhẹ, làm cho cô càng thêm thanh nhã thoát tục.

Trợ lý của chuyên viên trang điểm ở bên cạnh nhỏ giọng nói thầm: "Xinh đẹp như vậy, thật sự là muốn diễn vai ác sao?"

Chuyên viên trang điểm cười nói: "Người ta nói cái gì mà mỹ nhân như họa chứ? Chính là đây."

Chờ đến khi tất cả đều chuẩn bị xong, Lâm Tưởng đứng lên xoay một vòng tại chỗ để cho người phụ trách phục trang nhìn xem còn cần sửa thêm chỗ nào hay không. Người phụ trách phục trang cẩn thận kiểm tra một lượt, vỗ tay nói: "Hoàn mỹ!"

Bởi vì phim truyền hình này lấy bối cảnh ở thời nhà Thanh, cho nên những nữ nhân đều phải đi giầy đế hoa bồn [2], Lâm Tưởng sau khi đi vào vừa mới chỉ đi hai bước đã lung lay, dần dần thích ứng một hồi mới có thể đi lại một cách tự nhiên được, nhưng khi đi đến phim trường, vẫn phải cầm tay trợ lý của chuyên viên trang điểm.

[2]Giầy hoa bồn: là giầy dành cho nữ giới thuộc tần lớp thương lưu cao sang thời nhà Thanh.

Đỗ Hân vẫn luôn ngồi chờ trong lều, nhìn thấy đám người từ xa đi tới còn tưởng rằng diễn viên đang tập diễn, vì thế híp mắt đánh giá, thầm nghĩ diễn viên này thật là xinh đẹp, còn rất có khí chất, đi trên đường thực sự có khí chất của một nương nương trong hậu cung. Kết quả khi nhìn kỹ lại không khỏi trợn mất há mồm, đấy chính là Lâm Tưởng nhà cô mà!

Đạo diễn Lý Tú vốn đang chỉ đạo diễn xuất cho mấy diễn viên, quay đầu lại liền nhìn thấy hình dáng Lâm Tưởng đi ra không khỏi nheo mắt lại, ngừng mọi chuyện đang làm lại, đi tới gần đánh giá Lâm Tưởng.

Nhìn một lúc lâu, Lâm Tưởng đi theo bên cạnh chuyên viên trang điểm lên tiếng nói: "Có phải đã trang điểm hơi đậm rồi hay không?"

Chuyên viên trang điểm cười nói: "Tôi đã tận lực làm phai nhạt bớt rồi đó, còn nói là đậm sao, sau khi chiếu lên sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả."

Lúc này Lý Tú mới nói: "Thực sự là một cô gái rất xinh đẹp."

Sau đó phó đạo diễn đi tới gọi mấy người tới phối hợp diễn với Lâm Tưởng, "Em đã xem kịch bản chưa? Thuộc thoại rồi chứ?"

Lâm Tưởng trả lời: "Em đã nhớ kỹ lời thoại rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!