Chương 39: Cố gia (2)

Editor: Nguyên Hy | Beta: Cuồng Soái Ca

Cố Thành vẫn đặt tay ở eo Lâm Tưởng không chịu buông, cứ như vậy dẫn cô vào nhà.

Lâm Tưởng hướng ánh mắt nhìn xung quanh, ngoài trừ ở ngoài có một số đồ trang trí khác, còn đâu ở bên trong phòng thì vẫn được bài trí giống như ở đời trước.

rõ ràng biết rằng cô đối với ngôi nhà này đã rất quen thuộc, nhưng khi thấy ánh mắt của cô nhìn xung quanh, Cố Thành vẫn nhịn không được mà trêu cô, "Đây là lần đầu tiên em tới đây, anh dẫn em đi tham quan nhà một chút nhé."

Lâm Tưởng:…..

Mẹ Cố ở bên cạnh đang bảo người giúp việc mang một bình cắm hoa tới để cắm bó hoa nguyệt quý, thì nghe thấy Cố Thành nói vậy liền nói: "Bây giờ vẫn còn sớm chưa tới giờ ăn cơm, Tần Mân cũng chưa trở về, các con đi lên lầu nghỉ ngơi trước đi."

Lâm Tưởng nghe thấy cái tên Tần Mân này tâm tình liền có chút dao động, nhìn Cố Thành nói: "Vậy phiền anh dẫn em đi tham quan một vòng được không?"

Cố Thành kéo tay cô, sau đó dẫn cô hướng cầu thang lên lầu, quay đầu lại nói với mẹ Cố: "Con dẫn cô ấy lên lầu ba nhìn một chút, khi nào ăn cơm thì mẹ gọi bọn con."

Mẹ Cố vừa vui vẻ cắm hoa vừa phất phất tay với bọn họ, "Mẹ bảo thím Viên mang trái cây lên cho các con."

Cố Thành căn bản không tính là sẽ dẫn cô đi tham quan các phòng. Dù sao thì Lâm Tưởng cũng đã từng ở ngôi nhà này một thời gian dài, đối với nơi này cũng rất quen thuộc. Nhưng anh vẫn có chút khẩn trương hy vọng cô có thể một lần nữa bước vào thế giới của anh, bước vào ngồi nhà thuộc về bọn họ.

Hai người lên đên tầng ba, Lâm Tưởng liền buông tay anh ra, tự mình hướng tới cánh cửa phòng quen thuộc. Thư phòng, phòng làm việc, phòng khách, phòng tập thể thao, phòng ngủ chính….

Tất cả đều rất quen thuộc như vậy…..

cô nhìn một vòng, trong đầu hiện lên hình ảnh hai người cùng nhau sinh hoạt, rốt cuộc là ngay lúc đó cô đã nghĩ như thế nào chứ? Nếu có thể cùng Cố Thành bình yên ở bên nhau, vì cái gì lại không đối xử với anh tốt một chút chứ?

Cố Thành thấy cô đứng yên bật động giữa phòng khách với vẻ mặt mất mát liền có chút đau lòng. Vì thế tiền lên ôm cô, thấy giọng nói: "Làm sao vậy, bộ dáng giống như là muốn khóc, anh đâu có trêu đùa gì em đâu."

Lâm Tưởng tựa vào lồng ngực anh, mạnh miệng giảo biện: "Nhà anh đẹp quá dọa em sợ."

Cố Thành: "Nếu thích thì em hãy thay đổi thân phận của mình là có thể dọn tới đây ở rồi."

Lâm Tưởng: "Thân phận gì chứ?"

Cố Thành: "Thấy thân phận "Đương gia chủ mẫu của Cố gia" thế nào?"

Lâm Tưởng nhịn không được cười ra tiếng: "Thấy cũng không tồi, để em suy xét thêm một chút."

Cố Thành cũng không ép cô phải đáp ứng luôn, nắm tay cô dẫn vào thư phòng, nói: "Có một chuyện anh muốn làm từ lâu rồi nhưng vẫn chưa có cơ hội để làm. Hôm nay em giúp anh hoàn thanh tâm nguyện đi."

Lâm Tưởng khó hiểu đi theo anh vào thư phòng, hỏi anh: "Muốn làm gì vậy?"

Cố Thành dẫn cô tới bên cửa sổ, duỗi tay đẩy cánh cửa sổ ra sau đó bế cô ngồi lên khung cửa, ôm eo cô nói: "Đọc sách, cửa sổ được trang trí một ít cây cảnh, khi có ánh nắng mặt trời chiếu vào thì cảnh sắc liền trở nên thật xinh đẹp. Lúc ấy anh liền muốn một ngày nào đó anh sẽ mang người phụ nữ anh yêu nhất tới đây, ôm cô ấy ngồi trên khung cửa sổ, sau đó sẽ hôn cô ấy thật sâu."

Mắt Lâm Tưởng trừng lớn, không ngờ Cố tổng trên thương trường là một người oai phong đầy uy quyền lại có thể có một tâm hồn thiếu niên thanh xuân như vậy.

"Đến giờ khung cửa sổ này vẫn chưa tìm được nữ chủ nhân của nó sao?"

Cố Thành trầm mặc vào giây, cười nói: "Chính là em đó."

anh nói xong liền cúi đầu hôn lên môi cô.

Kết quả mới vừa hôn chưa được hai giây, ở cầu thang liền truyền đến giọng nói: "anh, có thể xuống ăn cơm rồi."

Là giọng nói của Tần Mân.

Lầu ba ở Cố gia là địa bàn của Cố Thành. Lúc còn đi học, mẹ Cố sợ lúc Cố Thành học tập sẽ bị phân tâm, liền ra lệnh cho người trong nhà nếu như không có việc gì thì không được đi lên quấy rầy anh. Sau đó đến lúc đi làm, mẹ Cố lại sợ anh vất vả mệt mỏi không được nghỉ ngơi tốt vì vậy cũng không cho người khác tùy ý đi lên. Dần dà lầu ba nghiễm nhiên trở thành cấm địa ở Cố gia.

Cố Thành mỗi ngày ở bên ngoài đã phải cạnh tranh với các đối thù khác, về đến nhà hy vọng có thể có một không gian yên tĩnh để nghỉ ngơi. Cho nên đối với cách gọi cấm địa này anh cũng cảm thấy rất vui vẻ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!