Edit: Cuồng Soái Ca
Sau khi Lâm Tưởng cầm lấy điện thoại, xoay vài vòng, không để ý mà nói: "cô ấy cũngkhông tệ, rất nổi tiếng." Nhớ tới Lý Hân Ý, cô cũng nghĩ lại, giải "Diễn viên mới xuất sắc" cuối cùng thật sự là Lý Hân Ý giành được, chẳng qua sau này lại tuôn ra giải thưởng này của Lý Hân Ý là do điều động nội bộ.
thật sự khiến cho người ta bất đắc dĩ.
Lâm Tưởng vừa mặc xong lễ phục, lập tức khiến cho Trần Trừng thét chói tai liên tục: "Ông trời ơi, thân hình của cậu đẹp quá! Vẫn luôn biết ngực cậu lớn, nhưng không ngờ mặc lộ vai lại có hiệu quả tốt như vậy!"
Trần Trừng vừa nói xong lập tức dùng hai tay sờ soạng! Lâm Tưởng bị nắn bóp mộtlúc, không nói gì, thấy cô càng sờ càng quá đáng, Lâm Tưởng lạnh lùng nói: "Xúc cảm tốt không?"
Trần Trừng dâm đãng nheo mắt nói: "Mình cảm thấy mình cứng rồi, muốn đè cậu!"
Lâm Tưởng: "…"
Hai người đùa giỡn một lúc, Trần Trừng mới nhớ tới cuộc nói chuyện buổi sáng, hỏi cô: "Tại sao đột nhiên lại không muốn đi casting nữa? Có chuyện gì sao? Cậu thật sựkhông muốn làm nữa sao?" Trần Trừng nói xong, bản thân cũng không nhịn được cười, có lý nào chưa tiến vào vòng luẩn quẩn này đã muốn lui lại, trừ khi cậu ấy điên rồi.
không nghĩ tới sau khi Lâm Tưởng nghe thấy lời nói của cô, lại có thể nghiêm túc nóihươu nói vượn: "Rất có thể, nói không chừ tớ sắp kết hôn rồi, ông xã tớ không thích tớ lăn lộn trong giới giải trí, cho nên tớ sẽ vì gia đình mà hy sinh sự nghiệp của mình, từ nay về sau rời xa giới giải trí, ở nhà giúp chồng dạy con."
Trần Trừng trợn mắt, há hốc mồm: "Truyện cười này rất hài hước, haha haha haha."
Lâm Tưởng nhìn cô nói: "Có lẽ tớ thật sự sẽ làm như vậy, không có gì kì lạ cả, mỗi ngày thế giới này đều có những chuyện kỳ lạ xảy ra."
Buổi lễ trao giải Hoa Mai hôm đó, Lâm Tưởng mặc lễ phục lộng lẫy tham dự, cô dựa vào một vai diễn trong bộ phim điện ảnh đầu năm mà được đề cử giải thưởng.
Lúc bước trên thảm đỏ cô vô cùng bình tĩnh, cao quý tao nhã, phóng khoáng tự nhiên, giống như cô đã bước trên thảm đỏ này trăm ngàn lần, mặc dù không có danh tiếng gì, nhưng cũng chiếm được không ít ống kính mấy ảnh.
Mặc dù giải thưởng giành cho người mới không phải giải thưởng quan trọng gì, những mỗi một diễn viên trẻ cũng chỉ có một cơ hội được đề cử, đã trôi qua sẽ mãi mãikhông còn cơ hội, Lâm Tưởng biết chính mình và giải thưởng này cũng chỉ gặp gỡ thoáng qua, nhưng trong lòng ít nhiều cũng vẫn cảm thấy tiếc nuối.
Mà khi khách quý được mời đến trao đọc tên người nhận giải, cô lại kinh ngạc pháthiện, lịch sử đã yên lặng xảy ra thay đổi.
"Lần này người vinh dự giành được giải thưởng "Diễn viên mới xuất sắc" là ___Lâm Tưởng!"
Cái gì?
Sau khi khác quý đọc tên Lâm Tưởng thì máy quay cũng đồng thời hướng về phía cô, Lâm Tưởng giương mắt nhìn về phía màn hình lớn, trên mặt là biểu cảm vô cùng kinh ngạc.
cô giành được giải "Diễn viên mới xuất sắc? Làm sao có thể!!
không phải là Lý Hân Ý giành được sao? Chẳng lẽ có khâu nào sai sót sao?
Cứ việc nghi vấn trong lòng, nhưng tình hình hiện giờ không cho phép cô có quá nhiều do dự, chỉ có thể lên sân khấu nhận giải trước.
Sân khấu lớn rực rỡ, âm nhạc rung động lòng người, tiếng vỗ tay vang lên liên tiếp, tất cả mọi thứ đều quen thuộc như thế, chính cô cũng không nhớ rõ đây là lần thứ mấy mình đi lên sân khấu này, nhưng mỗi lần đi lên, tâm trạng luôn vô cùng kích động, bởi vì đây là sân khấu và sự nghiệp mà cô trân trọng.
Đời trước cô bân rộn hơn mười năm, diễn qua vô số nhân vật, nhân được vô số giải thưởng, đạt tới độ cao mà vô số người không thể chạm tới, nhưng không nghĩ rằngmột lần nữa sống lại, lại có thể cầm một giải thưởng giành cho người mới, đây là sựvui mừng ngoài ý muốn, chỉ là, chẳng lẽ vì cô sống lại, khiến cho lịch sử cũng thay đổi sao?
Lâm Tưởng không cố ý làm cho mình có vẻ rất ngây ngô kích động, chỉ là có trước có sau cảm tạ đoàn làm phim và ban giám khảo, không hề kéo dài, cầm cúp đi xuống dưới sân khấu, cô còn cố ý liếc nhìn tên khắc trên cúp, đúng vậy là tên của cô.
Lễ trao giải vẫn tiếp tục, một màn này rất nhanh bị mọi người lãng quên, chẳng qua vẻ ngoài Lâm Tưởng xinh đẹp quyến rũ và khí chất ung dung điềm tĩnh đã khiến nhiều nhà sản xuất phim và đạo diễn ở đây lưu lại ấn tượng sâu sắc, tiệc tối vẫn chưa chấm dứt, đã khó không ít nguwofi có tâm tư muốn thăm dò người mới này.
Hẳn là Trần Trừng ở nhà xem truyền hình trực tiếp, chờ cô nhận xong giải thưởng đixuống dưới sân khấu liền không kịp chờ đợi mà gọi điện thoại tới, Lâm Tưởng cầm cúp giao cho các diễn viên trong đoàn làm phim, nhờ họ cầm giúp, chính mình cầm điện thoại lui ra ngoài gọi lại cho Trần Trừng.
Điện thoại vừa thông, Trần Trừng ở đầu kia hét chói tai: "Lâm Tưởng, cậu quá tuyệt vời! Tớ đã nói cậu sẽ làm được mà."
Vừa nghĩ tới Trần Trừng so với cô còn hưng phấn hơn, Lâm Tưởng cũng không nhịn được mà nở một nụ cười nhàn nhạt: "Cám ơn."
"Bây giờ chỉ là giải thưởng nhỏ, sau này cậu sẽ lấy được giải thưởng lớn hơn. Tớ rất tin tưởng cậu."
"Lát nữa mình còn phải dự tiệc mừng công, về nhà sẽ rất muộn, ngày mai chúng ta sẽcùng nhau ăn cơm, gọi cả Lý Thiệu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!