Chương 11: Kịch bản

Editor: Nguyên Hy | Beta: Cuồng Soái Ca

"Chị Đỗ, chị đừng giận em nhé."

"Chị không tức giận, việc này cũng là do chị nóng vội."

"Trưa ngày mai tới nhà em ăn cơm nhé, chúc mừng em chuyển tới căn hộ cao cấp."

Đỗ Hân liếc nhìn cô một cái, không kiên nhẫn mà nói: "Nhất định sẽ tới, ngày mai chị sẽ mang theo cả rượu vang đỏ."

Nhìn thấy Đỗ Hân thật sự không tức giận với mình, lúc này Lâm Tưởng mới yên tâm. Sau khi từ biệt Đỗ Hân, liền dẫn Nhạc Tiểu Kỳ rời khỏi công ty. không ngờ lại gặp Lâm Kiến Quần ở bãi đỗ xe.

Mấy ngày không gặp, vậy mà Lâm Kiến Quần đã tiều tụy đến mức không ra bộ dạng gì, làm cho côthiếu chút nữa đã không nhận ra. Vẫn là Lâm Kiến Quần mở miệng gọi cô trước, lúc này cô mới phản ứng lại.

"Sao mày lại ở chỗ này?" Lâm Kiến Quần hỏi cô với giọng điệu không có chút kiên nhẫn nào.

"Tôi làm việc ở đây."

Hiển nhiên là Lâm Kiến Quần không tin, "Làm việc ở tập đoàn Cố Hợp sao? không phải là mày đang diễn kịch đó chứ?"

Lâm Tưởng cười lạnh, thật là không dễ dàng, không ngờ ông ta còn nhớ rõ cái gì là diễn kịch. "Có công ty giải trí trực thuộc Cố Hợp, tôi là nghệ sĩ ký hợp đồng với nơi đó."

Lâm Kiến Quần nheo mắt lại, sau đó lại hỏi: "Vậy mày cùng với Cố Thành vẫn còn liên hệ sao?"

Lâm Tưởng lười giải thích với ông ta, vì thế trực tiếp đáp: "không liên hệ." Vừa nói xong lời này, trong lòng cô lại hiện ra hình ảnh mũi chân của hai người chạm nhau dưới gầm bàn.

Lâm Kiến Quần nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng không tiếp tục nghi vấn. Lúc này điều quan trọng nhất đối với ông ta chính là nghĩ ra biện pháp gặp mặt được Cố Thành. Nghĩ đến đây, ông ta cũng không tiếp tục nói chuyện với Lâm Tưởng nữa, bước vội vàng về phía thang máy.

Lâm Tưởng nhìn bóng dáng ông ta rời đi, trong lòng bình tĩnh không một gợn sóng.

Nhặc Tiểu Kỳ tò mò hỏi cô: "Chị Lâm Tưởng, ông ta là ai vậy?"

Lâm Tưởng xoay người đi về hướng xe bảo mẫu, vừa đi vừa trả lời: "Cha chị."

Nhạc Tiểu Kỳ trố mắt đứng nhìn, nghĩ thầm, dáng vẻ giương cung bạt kiếm vừa rồi của hai người, mộtchút cũng không giống cha con. Hiểu rõ được điểm này, Nhạc Tiểu Kỳ chạy nhanh tới, ngậm miệng không dám hỏi thêm vấn đề nào nữa.

******

Hướng Nặc tìm tới là vì cục diện rối rắm mà Cố Thành đã ném cho hắn. Ở trong văn phòng của Cố Thành đợi một lúc lâu, sau khi nhìn thấy anh, liền lập tức phun trào.

"Nhân phẩm của Lâm Kiến Quần như vậy mà lúc trước cậu dám hợp tác cùng với ông ta, lại còn chuẩn bị liên hôn nữa chứ. Tôi vô cùng bội phục cậu, thật không biết cậu là kẻ ngốc nhiều tiền, hay là người tài giỏi lá gan lớn đây."

Cố Thành không để ý đến lời nói của hắn, hỏi: "Công việc tiến triển như thế nào rồi?"

Hướng Nặc nói: "Còn có thể thế nào chứ, chính là còn một ít thủ tục giao nhận tương đối phiền toái, Lâm Kiến Quần không chịu phối hợp."

Cố Thành không hề nghĩ ngợi, nói: "Vậy xuống tay chèn ép ông ta ở mảng đầu tư khác đi, được cái này mất cái khác, xem ông ta còn có thể không tiếp tục mở miệng được nữa không."

Hướng Nặc giơ ngón tay cái lên với anh, "Chiêu tổn hại như vậy mà cậu cũng có thể nghĩ ra được." nóixong thì suy nghĩ, lại hỏi: "Rốt cuộc là cậu đang nghĩ cái gì vậy, không phải cậu rất thích Lâm Tưởng con gái Lâm Kiến Quần sao? Thích đến nỗi vì cô ấy mà có thể mở cả một cái công ty để nâng đỡ cô ấy lên cao. Vậy vì cái gì mà lại cự tuyệt hôn ước với Lâm gia?

Trực tiếp cưới cô ấy về nhà không phải tốt hơn sao?"

Cố Thành trưng ra vẻ mặt ghét bỏ nói: "nói thì cậu cũng không hiểu đâu."

Hướng Nặc trợn mắt, "Còn không phải là do yêu thật lòng sao, ai mà không hiểu!"

Lúc này trợ lý của Cố Thành gõ cửa đi vào, nói là có Lâm Kiến Quần tới tìm anh, hỏi anh có muốn gặp hay không.

Hướng Nặc cảm thấy buồn cười, thật là vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!