Edit: Cuồng Soái Ca
Lâm Tưởng bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cái đầu ổ gà rúc trong chăn nửa ngày mới tìm thấy ngọn nguồn của tội ác, liếc mắt nhìn thời gian, mới 5 giờ sáng!
Lâm Tưởng có ý nghĩ muốn giết người.
Trong lòng mài dao soàn soạt mà tiếp điện thoại: "Tốt nhất nên có lý do chính đáng, nếu không đừng trách tôi giết người diệt khẩu!"
Điện thoại là khuê mật của cô – Trần Trừng gọi tới, thấy sự tức giận của cô, Trần Trừng ở đầu kia vội vàng hô nữ vương bớt giận, sau đó mới dùng dáng vẻ cô vợ nhỏấm ức nói: "không phải mấy hôm trước đã hẹn xong rồi sao? Hôm nay chúng ta sẽcùng đi casting "Thành phố bên cạnh"."
Lâm Tưởng vuốt mái tóc dài rối tung trước mặt, lộ ra khuôn mặt mềm mại và ngũ quan tinh xảo, chỉ thấy khuôn mặt cô mờ mịt hỏi: "Casting? Casting cái gì?"
Trần Trừng vô cùng nghi ngờ cô vẫn chưa tỉnh ngủ, kiên nhẫn giải thích: "Đạo diễn Quách Từ đang muốn phỏng vấn mấy vai phụ ở thành phố A, một tuần trước chúng tađã hẹn sẽ cùng nhau đi phỏng vấn, cậu còn nói tới sớm một chút mới có thể được diễn trước, nhanh như vậy đã quên sao."
Lâm Tưởng thật sự đã quên, đối với cô mà nói đây đã là việc của mười năm trước, việc này đã qua rất lâu, cô thật sự không có ấn tượng gì.
"Tớ không đi." cô từ chối quyết đoán.
"Vì sao lại không đi?" Trần Trừng rất bất ngờ: "Đây là phim của đạo diến Quách Từ đấy, vai phụ trong phim của đạo diễn lớn như vậy mà cậu cũng không đi?"
Lâm Tưởng ngáp một cái nói: "Cậu đi đi, về sau những việc casting này không cần gọi tớ."
Trần Trừng ngơ ngác, nghĩ thầm Lâm Tưởng không chỉ chưa tỉnh ngủ mà còn ngủ tới ngu đi: "Cậu làm sao vậy? Có chuyện gì xảy ra sao? Chẳng phải lúc trước mỗi ngày cậu đều lôi kéo quan hệ để được đi casting sao? Tại sao lại không muốn nữa?"
Lâm Tưởng nửa thật nửa giả nói: "hiện tại mình đang rất mờ mịt, muốn yên tĩnh mộtthời gian để suy nghĩ về đời người."
Trần Trừng: "…."
Lâm Tưởng lại hỏi: "Tại sao sớm như vậy cậu đã đến thành phố A?"
Trần Trừng nói: "Lý Thiệu lái xe tới đón mình, bây giờ chuẩn bị xuất phát, cậu thật sựkhông đi sao?"
Lâm Tưởng không chút do dự nói: "không đi, hai người đi đường cẩn thận."
Lâm Tưởng nói xong định cúp điện thoại ngủ nướng, nhưng hiển nhiên Trần Trừngkhông tha cho cô dễ dàng như vậy, ở đầu kia hét lên: "Đêm mai là lễ trao giải Mai Vàng cậu thật sự không đi sao?"
Còn có chuyện này sao? Lễ trao giải Mai Vàng?
"không muốn đi." Trước mắt không có việc gì khiến cô hứng thú, cô chỉ muốn sốngthật yên lặng!
Trần Trừng lập tức kêu lên như quỷ khóc: "Cậu bị điên hay trúng tà vậy? Cậu được đề cử giải "Diễn viên mới xuất sắc" mà còn không đi!!! Cậu không muốn lăn lộn ở giới giải trí nữa sao?!!!"
Giải thưởng "Diễn viên mới xuất sắc"? Mười năm trước cô được đề cử giải thưởng "Diễn viên mới xuất sắc"? cô nhớ hình như mình không có giải thưởng này.
Lâm Tưởng gãi gãi đầu, thiếu chút lại bới mái tóc thành ổ gà, hai ngày nay xảy ra rất nhiều chuyện kỳ lạ, cho nên bây giờ đại não cô vẫn chưa kịp tiếp thu lượng tin tức này, căn bản không có cách nào khiến suy nghĩ trở lại bình thường.
Chẳng qua Trần Trừng ở đầu kia điện thoại giống như phát điên, Lâm Tưởng cũngkhông muốn tiếp tục kích thích cô ấy, liền nói: "sẽ đi sẽ đi, cậu cũng đừng quá để tâm chuyện của tớ, an tâm đi casting đi."
Trần Trừng nói: "Tình trạng của cậu thế này sao tớ có thể yên tâm được, chờ buổi chiều tớ về gặp cậu."
Lâm Tưởng tùy tiện ném điện thoại xuống giường, người cũng nằm xuống theo.
cô giống như đang ở trong giấc mộng, một giấc mộng rất chân thực.
Những hình ảnh trong đầu chuyển động cực nhanh, chiếc xe đột nhiên nhiên phanh gấp, tiếng lốp xe ma sát với mặt đường tạo nên những âm thanh bén nhọn, sau khi hai chiếc xe va chạm, tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, cô hoảng sợ nhìn Cố Thành liều mạng xông đến chắn trước mặt mình, một vật cứng sắc nhọn đầm vào thân thểanh, máu tươi dần dần chảy ra….
"Cố Thành!"
Lâm Tưởng đột nhiên ngồi bật dậy, lồng ngực phập phồng kịch liệt, dường như hít thởkhông thông mà phải há miệng thở từng ngụm phì phò.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!