Chương 75: Ngoại truyện 1

An Thừa Trạch vốn định chờ vết thương khá lên mới cho Liễu Như biết chuyện hắn với Thạch Nghị, như vậy dù bị đánh cũng gắng gượng được chút, không cần hung tàn đến mức quay lại bệnh viện. Ai dè hắn bên này mới đến bệnh viện gỡ băng vải cố định ngực xuống, bên kia đã nghe tin Liễu Như ngất xỉu trong giờ họp.

Hai người sợ gần chết, An Thừa Trạch chưa kịp mặc xong quần áo đã phóng ra bệnh viện nhảy lên xe Thạch Nghị, Liễu Như ngất xỉu được người ta đưa đến bệnh viện gần công ty nhất, cố tình chỗ đó lại cách bệnh viện nơi An Thừa Trạch cắt chỉ khá xa. Dọc đường đi, An Thừa Trạch nghiêm mặt, nhưng trong lòng ảo não vô cùng, Liễu Như đã hơn bốn mươi tuổi, lại vì hắn bị thương mà quản một lúc hai công ty, không mệt tới sinh bệnh mới lạ!

Sớm biết thế, hắn ở nhà tĩnh dưỡng làm gì chứ, xương sườn gãy đâu ảnh hưởng tới công tác, chuyển việc về nhà làm, bảo cấp dưới cố gắng gọi điện báo cáo là được rồi, nhiều tiền mấy cũng chẳng quan trọng bằng sức khỏe Liễu Như.

Thạch Nghị vẫn im lìm, giờ nói gì cũng vô dụng, chỉ có thể đợi kết quả chẩn đoán thôi. Nếu không bận lái xe, anh đã tính nắm tay An Thừa Trạch cả đoạn đường, tiếp thêm sức mạnh cho hắn.

Lúc cả hai có mặt tại bệnh viện, Thạch Lỗi cũng vừa đến. Mấy năm nay Bắc Kinh ngày càng mở rộng, nhà họ cách công ty không gần. Thư ký của Liễu Như nhận được điện thoại của Thạch Lỗi nên đứng sẵn dưới lầu chờ họ, thấy họ tới, bèn trực tiếp dẫn người đến phòng cấp cứu, chỉ thấy Liễu Như đang ngồi trong phòng bệnh, sắc mặt hơi tái, trong mắt lại ánh niềm vui.

"Vợ tôi/mẹ tôi thế nào rồi?" An Thừa Trạch với Thạch Lỗi cùng vây quanh bác sĩ, trăm miệng một lời.

"Bình tĩnh! Bình tĩnh!" Bác sĩ bị sát khí của hai người trấn áp, trán đẫm mồ hôi, vội vàng xoa dịu cả hai rồi đáp, "Sở dĩ cô Liễu bị ngất là vì cô ấy mang thai, có thể gần đây bận rộn quá mức không chú ý chăm sóc sức khỏe nên huyết áp hơi tuột, vừa rồi đã bổ sung dinh dưỡng, hiện không còn gì đáng ngại nữa. Xét đến việc cô Liễu là sản phụ cao tuổi, chúng tôi đề nghị nên đến phụ khoa khám tổng quát."

"Mang thai?!" An Thừa Trạch với Thạch Lỗi ngây ra, ai ngờ Liễu Như lớn tuổi vậy rồi mà còn mang thai được?

Thạch Lỗi chẳng kịp nghĩ gì, trực tiếp vọt qua ôm Liễu Như hôn điên cuồng, chả thèm quan tâm trong phòng cấp cứu có bao nhiêu người, dầu sao hắn đã hơn năm mươi, mặt già đâu sợ mất mặt.

Liễu Như lại tương đối kín đáo, bị hôn vài cái liền đẩy hắn ra, xách cổ áo Thạch Lỗi, cắn răng nói: "Anh không thể đợi tới lúc về nhà hẵng hôn hả?"

"Được được được!" Thạch Lỗi luống cuống trấn an bà xã, ngồi xổm bên cạnh cô, "Em đừng giận, nhất thiết đừng nóng nảy, anh mang em đi phụ khoa làm kiểm tra."

Lớn tuổi còn mang thai, nên chúc mừng hay buồn phiền đều phải đợi kết quả khám mới biết được. An Thừa Trạch và Thạch Lỗi đỡ Liễu Như dậy, song cả hai tên vướng chân vướng tay bị nữ vương đại nhân hất ra hết: "Mang bầu chứ có bán thân bất toại đâu, bụng cũng chưa lớn tới mực sợ va chạm, đi đường không thành vấn đề."

An Thừa Trạch, Thạch Lỗi: "…"

Kể cũng phải.

Thật cẩn thận đưa bà bầu đến khoa phụ sản, vì không phải sáng sớm nên có mấy kiểm tra tạm thời chưa thể làm, nhưng siêu âm quan sát tình trạng thai nhi vẫn được.

Liễu Như đã mang thai hai tháng, khoảng thời gian này cô cứ cảm thấy hơi bực dọc, kinh nguyệt cũng chưa tới. Nhưng cô đâu nghĩ mình có con, cô cũng biết kết quả khám của Thạch Lỗi, nhiều năm vẫn chưa mang bầu, hai vợ chồng đã sớm từ bỏ. Liễu Như cảm giác mình sắp đến tuổi mãn kinh rồi, tâm trạng khó chịu, kinh nguyệt không đều, ai biết mấy năm trước không có, hiện tại sắp già tới nơi lại có con.

Trải qua một loạt kiểm tra, bác sĩ vui mừng thông báo với họ, sức khỏe Liễu Như rất tốt, tuy lớn tuổi, nhưng thai nhi xem ra vẫn phát triển ổn định, cơ thể mẹ cũng tương đối khỏe mạnh, trước mắt đứa bé hẳn không sao. Nhưng dù gì cũng là sản phụ cao tuổi, trong thời gian mang thai phải điều dưỡng thật tốt, chú ý việc ăn uống, tập luyện và đi khám định kỳ.

Ba tên đàn ông hộ tống Liễu Như về nhà, đến cả gương mặt than cả hai đời của Thạch Nghị cũng mang theo chút cẩn trọng và mừng rỡ. Về đến nhà, bốn người ngồi trên sofa, Thạch Lỗi muốn ôm Liễu Như để cô dựa vào mình, nhưng bị bà xã mạnh mẽ tự lập đẩy ra. Chẳng phải bình thường phụ nữ có thai đều đau lưng ngồi không nổi sao, Thạch Lỗi bưng trái tim thủy tinh mong manh mà siết chặt nắm tay, chờ bụng Tiểu Như nổi lên, hắn nhất định, nhất định, nhất định mỗi ngày đều ôm cô vào lòng xoa eo bóp chân rửa chân, dìu cô đi đường. Bao nhiêu năm rồi, rốt cuộc cũng có cơ hội nâng niu bà xã, trước đây có muốn nâng bà xã cũng chả thiết!

Liễu Như suy nghĩ một lúc, nghiêm mặt nói: "Mẹ muốn đứa bé này."

"Chắc chắn rồi!" An Thừa Trạch với Thạch Lỗi cùng lên tiếng, Thạch Nghị cũng gật đầu thật mạnh.

"Nhưng mà…" Liễu Như nói với Thạch Lỗi trước, "Gia đình như chúng ta mà có thêm con liệu ảnh hưởng gì tới anh không? Mấy năm nữa anh về hưu rồi, nếu bị phạt vào giai đoạn quan trọng này, chẳng phải mọi phấn đấu nhiều năm qua đều vô ích sao?"

"Không sao đâu," Thạch Lỗi cười nói, "trước kia thì có, nhưng từ lúc Thạch Nghị cũng gia nhập bộ đội đặc chủng, anh có thể xin chỉ tiêu hai con. Chủ yếu là vì tính chất công việc của Thạch Nghị quá mức nguy hiểm, nhà nước xét tình huống ấy mà cho phép. Tại dạo trước cũng đi khám rồi nên anh mới hết hi vọng, chẳng nghĩ đến việc xin chỉ tiêu nữa. Giờ muốn xin vẫn kịp, không cần lo bên anh đâu."

Nét mặt Liễu Như trầm tĩnh lại, nếu chính sách không thành vấn đề, vậy bọn nhỏ hẳn không sao. Cô từ ái sờ sờ bụng, quay đầu bảo An Thừa Trạch và Thạch Nghị: "Mẹ sinh em trai hoặc em gái cho mấy đứa được không? Chẳng qua tuổi cách nhau hơi xa…"

"Càng tốt chứ sao," An Thừa Trạch cười nói, "vừa lúc có bốn người lớn thương nó, càng hạnh phúc. Chỉ cần sức khỏe mẹ không sao, con rất chờ mong em trai hoặc em gái ra đời."

Thạch Nghị cũng gật đầu tán thành với An Thừa Trạch, đây là tiếp nối cho huyết thống nhà họ, có một đứa trẻ mang dòng máu của hai người, mới nghĩ đã thấy thần kỳ.

Từ nay về sau, An Thừa Trạch trở lại với nhịp sống bận bịu, Liễu Như bắt đầu an tâm nuôi heo… khụ khụ, là an tâm dưỡng thai. Đâu phải cô muốn nuôi heo, mà ba tên đực rựa nhà này bắt đầu trở nên gia trưởng một cách vô sỉ, cái này không khiến, cái kia không mượn. Hồi trước, ba người mà dám manh nha, Liễu Như chỉ cần dựng mày liễu là hết dám phản kháng, hiện tại đừng nói trừng mắt, lạnh mắt còn vô dụng. Cô bất động cũng chả sao, người ta trực tiếp bế qua luôn!

Dẫu sao ba tên nhà này đều cực khỏe, trong đó Thạch Nghị đứng nhất, Thạch Lỗi lớn tuổi đứng nhì, nếu so lúc còn trẻ, hắn với Thạch Nghị ai khỏe hơn chưa biết đâu. Còn An Thừa Trạch, xấu hổ thay chỉ đứng thứ ba, thua cả ông già hơn năm mươi Thạch Lỗi, bi thương quá đỗi…

Tuy Liễu Như miệng nói bất mãn, trong lòng lại ngọt. Ba người có khốn mấy cũng vì tốt cho cô, dù không đi làm có chút nhàm chán, nhưng có thể tập mấy bài thể dục dành cho bà bầu gì đó. Vừa nghĩ lớn tuổi rồi mà trong bụng còn có một sinh mệnh nhỏ, lòng Liễu lại ngập tràn hạnh phúc, đây sẽ là đứa bé sinh ra trong tình yêu thương của cả nhà.

Cục cưng à, con có hai ba mẹ già cỗi, còn có hai anh trai nữa. Liễu Như sờ bụng, nghĩ mà hạnh phúc.

Suy xét bà bầu không thể chịu kích thích, An Thừa Trạch đành lùi kế hoạch come out về sau, dầu gì Liễu Như cũng đang bận quan tâm đứa bé, sẽ không giới thiệu đối tượng cho hắn và Thạch Nghị. Giới thiệu hắn cũng có cớ thoái thác, hiện tại bận rộn ở cả hai công ty, còn bận dỡ Hồng Thế ra bán lẻ, về nhà thì phải chiếu cố Liễu Như, sớm lập quan hệ tốt với em trai/em gái, thực sự chẳng kiếm đâu ra thời gian xem mắt kết hôn. Hơn nữa hắn mới tốt nghiệp đại học, chưa cưới xin vội.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!