Lâm Đức Cửu là cọp giấy chính cống, ít nhất trong mắt An Thừa Trạch, dù hắn có phát ngôn bao nhiêu câu vớ vẩn bảo muốn giáo huấn mình, nhưng vô luận kiếp trước hay kiếp này cũng đều chưa thực hiện được.
Sau khi khóa quân sự chấm dứt, vì chương trình học cấp ba rất nặng, Liễu Như lại thường xuyên vắng nhà, An Thừa Trạch ở một mình cũng vô vị, cộng thêm nấu cơm phiền phức, tối còn phải đến lớp tự học, thành ra hắn quyết định tạm thời trú trong trường, vừa lúc mấy người bạn trong ký túc xá cũng trọ ở trường, nên giường chiếu vẫn chưa dọn đi, rất tiện. Ngược lại, Lâm Đức Cửu muốn về nhà, nhưng trong nhà không cho hắn về, sự tình xảy ra lúc học quân sự chính là cọng rơm cuối cùng đè gãy lưng lạc đà, năm tháng cấp ba thoải mái vui tươi kiếp trước biến thành những ngày tu khổ hạnh, giường dưới còn có An Thừa Trạch đáng ghét cũng không về nhà.
Mà trong mấy ngày nghỉ sau đợt quân sự, ở nhà ngoại trừ tài xế và bảo mẫu thì chẳng còn ai. Trước đây, phương thức giáo dục con trai của vợ chồng Lâm thị là cho nó tiền xài, hiện tại phát hiện mình dạy dỗ sai lầm, bèn dứt khoát cắt luôn tiền. Khai giảng là tài xế chở đi, trong quá trình học quân sự có Lâm Đức Tuệ đến thăm, chẳng mấy khi được về nhà cũng ăn cơm do bảo mẫu nấu. Không quản được con thì bắt nó ở trường cho thầy cô quản, Lâm gia xưa nay luôn như vậy.
Lâm Đức Tuệ bị quản theo cách đó, rồi dần hình thành tích cách tự lập tự cường, chuyện gì cũng giấu người nhà. Đến đời Lâm Đức Cửu cũng vậy, nhưng lại nuôi ra một đứa cáo mượn oai hùm, cả ngày lười biếng chơi bời lêu lổng.
Nán lại nhà một ngày cũng vô nghĩa, Lâm Đức Cửu về trường ngay tối đó, kết quả phát hiện An Thừa Trạch thế mà cũng có mặt. Trong lòng bỗng dưng thấy thỏa mãn lạ kỳ, bèn đứng trước giường An Thừa Trạch cười xấu xa: "Tao nhớ lần nghỉ trước ba mẹ mày cũng không tới, lần này lại không về nhà, không ai cần mày chứ gì, ha ha ha ha!"
Cho dù đã từ bỏ ý định tính sổ An Thừa Trạch, Lâm Đức Cửu vẫn là kẻ đói đòn như trước. An Thừa Trạch chẳng buồn phản ứng, trở mình tiếp tục đọc sách, hắn khác Lâm Đức Cửu, Lâm Đức Cửu từ nhỏ đã không được cha mẹ quan tâm, cách thương con của vợ chồng họ Lâm không đúng. Mà hắn lại lớn lên trong vòng tay yêu thương của Liễu Như, bây giờ sở dĩ Liễu Như bỏ mặc hắn là bởi bản thân An Thừa Trạch thấy không sao. Còn nếu An Thừa Trạch không thích sống một mình, Liễu Như dù thế nào cũng sẽ ở bên hắn.
Về phần cha, An Thừa Trạch đã sớm coi kẻ huyết mạch tương liên với mình là quân địch từ kiếp trước.
Lâm Đức Cửu khiêu khích mãi cũng bẽ mặt, bò lên giường lăn qua lộn lại, nghe An Thừa Trạch lật sách mà phiền muốn chết, bèn ló đầu ra nói: "Lật sách nhẹ chút coi!"
Đúng là thằng nhóc thiếu tình thương, An Thừa Trạch không để ý tới hắn, tiếp tục lật sách. Quả nhiên Lâm Đức Cửu chịu hết nổi, quăng gối xuống dưới: "Không nghe tao bảo lật sách nhẹ nhẹ hả, ngủ đây!"
An Thừa Trạch dùng một tay bắt được gối đặt lên giường mình, để sách sang một bên, ngẩng đầu nhìn Lâm Đức Cửu một lát, đoạn giẫm thang trèo lên giường trên, mặt không chút thay đổi. Lâm Đức Cửu lập tức ôm chăn lui vào góc giường, ngóc cổ phô trương thanh thế, hỏi: "Mày, mày muốn làm gì?"
An Thừa Trạch trèo lên giường, ngồi đối diện hắn, thò tay nắn cằm hắn: "Cần tôi chơi chung không?"
"Ai, ai thèm!" Lâm Đức Cửu cảm thấy An Thừa Trạch thực sự rất ngang ngược, hắn căn bản không ưa mình, chỉ ước gì mình cuốn xéo mà thôi.
"Gọi anh rể xem nào?" An Thừa Trạch đột nhiên nhớ tới kiếp trước lúc Lâm Đức Cửu gây chuyện đến cầu xin hắn hỗ trợ, phải nhục nhã gọi hắn là "anh rể", dáng vẻ rất thú vị. Dù sao giờ cũng đang chán, có đồ chơi sống động thế này cũng vui.
"Đồ không biết xấu hổ! Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, chị tao mà mày cũng đòi tơ tưởng sao?" Lâm Đức Cửu hết sức phẫn nộ, vợ chồng Lâm thị không quan tâm nhiều tới con trai, nói cách khác, kỳ thật tính cách Lâm Đức Cửu thế này đa phần cũng do Lâm Đức Tuệ nuông chiều mà ra. Tương tự như thế, Lâm Đức Cửu cũng xem chị mình là cô gái hoàn mỹ nhất thế giới, kiếp trước lấy vợ sinh con rồi, hắn vẫn coi Lâm Đức Tuệ là người quan trọng nhất đời mình.
Tóm lại, "tỷ khống" một cây.
"Chà, chị cậu giỏi như vậy, tài nữ Bắc Kinh… vậy thành tích của cậu chắc cũng không kém đâu nhỉ?" An Thừa Trạch hỏi.
"Đương nhiên, người khác chưa biết, hơn mày là cái chắc." Lâm Đức Cửu nói, thực ra hắn được vào trường này là nhờ đút tiền, chứ sức học vô cùng thê thảm, tiểu học cũng tàm tạm, lên cấp hai liền trượt dốc không phanh.
"Thế sao, vậy cố gắng nha." An Thừa Trạch nhét bộ sách giáo khoa lớp mười được phát sau đợt quân sự cho Lâm Đức Cửu, trong mắt tràn đầy thương hại.
Lâm Đức Cửu bấy giờ mới ngớ ra, mẹ nó, An Thừa Trạch là Trạng Nguyên kỳ thi tuyển sinh lớp mười toàn Bắc Kinh nha, mình rốt cuộc nghĩ gì mà đòi so thành tích với hắn! Đáng lẽ nên so cái khác… còn cái khác để so sao? Sau đợt quân sự, An Thừa Trạch đã từ học sinh xuất sắc biến thành hoàng tử nhỏ tao nhã, ánh mắt nữ sinh nhắc tới tên hắn đều bốc đầy sao, đẹp trai, học giỏi, chơi thể thao rất cừ, quan trọng nhất là tốt bụng, lúc học quân sự ai ai cũng từng được hắn giúp đỡ, người này chắc chắn là nhân vật hoàn hảo bước ra từ truyện cổ tích.
So thành tích với An Thừa Trạch á… Ha ha, so xem ai thi điểm thấp hơn thì dễ hơn đấy…
Tuy nhiên, nghĩ tới lời nói hùng hồn ban nãy của mình, Lâm Đức Cửu lại thấy thi quá kém thì nhục chết được, liền cầm sách lật xem, bình tĩnh ngồi đọc. Tối thiểu thì bài đọc ngữ văn với từ vựng tiếng Anh còn có thể học thuộc được, còn toán… thực ra hắn không hiểu cho lắm.
Kết thúc đợt quân sự, mọi người bắt đầu quen thuộc nhau, An Thừa Trạch sau khai giảng lại được bầu là lớp trưởng kiêm ủy viên học tập, dứt khoát trở thành người đáng tin cậy nhất lớp, chưa đi học được mấy hôm mà trong hộc bàn đã xuất hiện thư tình. Nhìn mấy tờ giấy viết thư màu hồng, An Thừa Trạch chợt nhớ tới Thạch Nghị thường xuyên lén lút giấu mất thư tình của hắn, rồi âm thầm hù dọa các nữ sinh, khiến mấy nhỏ hết dám tiếp cận mình, thật tình hơi nhớ tên đó rồi.
Từ khi sống lại, hắn với Thạch Nghị chưa từng xa nhau quá một tháng, người này đã trở thành một phần trong sinh mệnh hắn, khắng khít không thể chia lìa. Thạch Nghị có thể giúp hắn phát tiết khía cạnh u ám trong lòng, vắng bóng Thạch Nghị, An Thừa Trạch luôn cảm thấy làm một lão già tốt bụng có chút mỏi mệt, một mực ép chính mình phải kiềm nén, sớm muộn gì cũng ngã bệnh.
Nhưng hắn chẳng thể về gặp Thạch Nghị, nhất là sau cái đêm mê hoặc kia, An Thừa Trạch không chắc khi gặp lại Thạch Nghị, mình có liều lĩnh bẻ cong người ta, tìm mọi cách để có được anh hay không. Thạch Nghị bất đồng với mình, anh nên đi trên con đường thênh thang sáng sủa, mọi nhân tố bất ổn ảnh hưởng đến tương lai đều không nên tồn tại.
Ngầm thở dài, bỗng nhận ra đây là lần đầu tiên trong hai đời mình suy nghĩ cho người khác, Thạch Nghị nhất định gặp may lớn rồi. Nhận được ân đức như vậy thì nên biết thân biết phận mà lết tới đây dâng chính mình cho hắn, đồng thời phải tỏ ý cả đời sẽ không không rời xa, mặc hắn chà đạp…
Được rồi, hắn lại mâu thuẫn, đặc điểm tuổi dậy thì ấy mà.
Song, Thạch Nghị quả nhiên là người nhà Tào Tháo, luôn chọn đúng thời điểm An Thừa Trạch nhớ mình cần mình thì xuất hiện. À không, mới vừa thông qua thư tình nhớ đến Thạch Nghị thì chủ nhiệm lớp đã gọi hắn tới văn phòng.
"Vì ba bạn Thạch Nghị chuyển công tác, nên bạn ấy chuyển từ trung học số một tỉnh Kiến đến Bắc Kinh, đã tham gia kỳ thi nhập học, thành tích rất xuất sắc. Hơn nữa, còn có giấy chứng nhận hướng đạo do bộ đội dã chiến tỉnh Kiến trao tặng, được miễn học quân sự. Trường sắp xếp bạn Thạch vào lớp một, đến tiết thể dục em dẫn bạn đi làm quen sân trường và môi trường ký túc xa nhé, tiết sau thầy sẽ giới thiệu bạn Thạch Nghị trước lớp." Chủ nhiệm dặn dò An Thừa Trạch.
Tầm mắt Thạch Nghị vẫn bay đi đâu đâu, chẳng thèm nhìn An Thừa Trạch. Lão hồ ly biết tên này đang giận vì mình nghỉ hè không về thăm đây mà, ba tháng không gặp, hình như lại cao thêm chút rồi.
Cả trường đang học thể dục, An Thừa Trạch với Thạch Nghị lẳng lặng đi trong sân trường, Thạch Nghị không nói chuyện, chỉ vang lên tiếng giới thiệu của An Thừa Trạch. Lúc sau, An Thừa Trạch cũng im lặng, hai người trầm mặc chốc lát, Thạch Nghị không nín được phải hỏi: "Cậu không hỏi tớ vì sao đến Bắc Kinh à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!