Chương 31: (Vô Đề)

Thời ấy, quan niệm trọng nam khinh nữ đặc biệt nghiêm trọng, nhà họ Quách gần như bán Quách Tiểu Hoa để em trai cô kết hôn, có lẽ không quá coi trọng cô con gái này. Xem bộ dạng khóc lóc của bà Quách, hẳn là đau lòng thật, nhưng vẫn tiếc số tiền khám bệnh cho Quách Tiểu Hoa. Bà ra vẻ khó xử, cuối cùng biến thành áy náy, song vẫn quyết định hi sinh con gái.

Đương nhiên, giờ những áy náy đó đều trở thành xấu hổ, mặt mũi dính đầy trà Chim gõ kiến, An Thừa Trạch bày tỏ mình thực sự không cố ý. Chẳng qua trong ấn tượng của hắn, một người mẹ dù thế nào cũng thương con mình nhất, ngay cả đôi mẹ con ác ôn kia cũng vậy, khi chứng kiến con trai cao lớn nhà mình bị huy hiếp, bà ta cũng bất chấp tất cả xông lên. Lòng mẹ bao la như biển cả, Liễu Như cũng thế, bà già kia cũng vậy, mẹ An Chí Hằng cũng thế, đáng tiếc luôn có trường hợp ngoại lệ.

An Thừa Trạch ho khan kịch liệt, nom mới thảm thiết làm sao, cứ như muốn ho cả buồng phổi ra vậy. Liễu Như bất đắc dĩ liếc An Thừa Trạch, khóe mắt giật giật, thằng bé này không phải cố tình đấy chứ.

Trời đất chứng giám, An Thừa Trạch chỉ ho để che giấu lúng túng, nhưng lúc phun trà thực tình là do quá hoảng hốt. Liễu Như hiểu con mình, Thạch Nghị lại hơi luống cuống, vội cầm lấy chai trà, không ngừng vỗ nhẹ lưng An Thừa Trạch, trong mắt tràn đầy ân cần, anh quả thực đã đặt người em trai này vào tâm khảm mà yêu thương.

Liễu Như thở dài, có đói đòn đến mấy cũng là con mình. Bèn lấy cuộn giấy thô trên đầu giường đưa cho bà Quách, giọng điệu mang theo xin lỗi: "Thật ngại quá, thằng bé đang bị cảm."

Bà Quách lắc đầu, dùng tay áo lau mặt, không nhận cuộn giấy kia. Cho dù giấy vệ sinh thời đó tệ lậu tới mức có ném trong nhà vệ sinh công cộng thời nay cũng chẳng ai thèm xài, nhưng trong mắt bà Quách, đó vẫn là thứ vô cùng cao cấp, bà không nỡ dùng. Lâu lắm rồi bà không liên lạc với Quách Tiểu Hoa, những lần trước đó đều chỉ xin tiền, từ khi biết vợ chồng con gái thất nghiệp, bà Quách cũng không mặt dày đi vòi tiền con nữa.

Ngược lại, bắt đầu từ cuối năm ngoái, con gái luôn nhờ người ta mang tiền về nhà, bà nhận ngay. Bà biết rõ con mình lấy tiền từ đâu, dĩ nhiên biết Liễu Như hiện tại rất có tiền, bà chỉ nhớ mang máng Liễu Như là bạn Quách Tiểu Hoa, cũng là công nhân nghỉ việc.

Khóc sướt mướt một hồi, thấy Quách Tiểu Hoa không phản ứng, y tá lại tới phàn nàn bọn họ quá ồn ảnh hưởng đến bệnh nhân khác, bà Quách đành cẩn thận rời đi, trước khi đi còn không quên dặn Quách Tiểu Hoa tiêu ít tiền thôi. Từ nãy tới giờ, ngoại trừ khóc lóc than thở con gái gặp phải kẻ xấu xa, còn lại không hề nhắc tới vấn đề ly hôn.

Quá dốt nát, quá ngu ngốc.

Quách Tiểu Hoa cũng không biết đáp lời mẹ mình thế nào, cô còn nhớ rõ, hồi nhỏ em trai bị con nhà người ta đánh bị thương, ba mẹ ôm em trai ngồi trước nhà đó khóc lóc om sòm đòi công bằng ra sao, lúc tới lượt cô thì cũng quan tâm, nhưng nào có chuyện đòi công bằng. Từ bé, cô đã luôn yêu thương em trai, có gì ngon thì thà nhịn đói cũng cho em ăn trước, giờ nó thậm chí còn chẳng đến thăm cô.

Nước mắt lăn xuống khóe mắt Quách Tiểu Hoa, cô lặng thinh không nói, chỉ khóc.

Liễu Như nâng tay lau nước mắt cho cô, khẽ nói: "Em đừng lo lắng tiền thuốc men, chỉ cần em còn đi làm, về sau trừ dần vào tiền lương là được."

Vết thương của Quách Tiểu Hoa tuy nặng, nhưng đều là ngoại thương, tĩnh dưỡng một thời gian là ổn, không cần dùng thuốc mắc tiền, cũng chẳng cần giải phẫu, nói chung không tốn bao nhiêu, Liễu Như hiện tại cũng có chút tài sản, ít tiền thuốc vẫn chi được.

Nghe thế, Quách Tiểu Hoa càng khóc to hơn. Chồng đánh, mẹ chồng khi dễ, cha mẹ không đòi công bằng cho mình, em trai lại càng không quan tâm mình. Chỉ có người chị từng làm chung trong nhà xưởng cho cô công việc, cứu cô ra khỏi căn nhà kia, còn giúp cô trả tiền thuốc thang. Nếu cô có thể gượng dậy, sau này nhất định làm trâu làm ngựa cho chị Liễu, nhưng chồng với mẹ chồng có khả năng vẫn đến tìm chị Liễu gây phiền phức, ý đồ lừa gạt số tiền chị ấy khó khăn lắm mới kiếm được.

Tối hôm đó, cô thấy hơi khó ở nên về nhà. Lúc mẹ chồng bảo cô uống thuốc, cô từ chối và thuật lại lời bác sĩ nói ban sáng, mẹ chồng lại lập tức cho rằng cô bị mệt mỏi quá độ do làm việc trong tiệm, muốn tìm Liễu Như đòi bồi thường. Quách Tiểu Hoa thật thà nhưng không ngốc, cô hiểu ý mẹ chồng, muốn ngăn cản, song không hiệu nghiệm. Vì thế, cô muốn lao ra tìm Liễu Như báo tin, kết quả bị chồng tóm lại đánh dữ dội, còn cột cô vào giường không cho ra ngoài, rồi hung hăng đổ thuốc vào miệng cô. Mẹ chồng lại bảo tính toán ngày thì hôm nay rất có thể mang thai, chồng liền xâm phạm bất chấp cô vùng vẫy. Khoảnh khắc ấy, tâm cô hóa tro tàn, chỉ cảm thấy cứ thế chết đi cũng tốt.

Cô cũng từng nghĩ đến cái chết khi nghe bà Quách nói, nhưng giờ cô chưa thể chết được. Nếu cô chết, chẳng phải nhà chồng càng có cớ lừa bịp tống tiền chị Liễu sao?

Quách Tiểu Hoa cầm khăn lau mặt, phát hiện nước mắt đã khô cạn, chỉ còn lại dấu vết phơi gió. Cô thả khăn xuống, nhìn Liễu Như nhẹ nhàng nói: "Chị Liễu, em muốn ly hôn."

"Được." Liễu Như mỉm cười.

…..

Ly hôn có đôi khi rất dễ dàng và đơn giản, tình huống của Quách Tiểu Hoa thuộc diện dễ, nhà chồng phản đối cũng vô dụng, chỉ cần cung cấp giấy xác nhận của bệnh viện là đủ cho gã đàn ông kia uống một bình rồi. Thế nhưng, Liễu Như cảm thấy Quách Tiểu Hoa cực khổ đến thế, ly hôn đơn giản vậy thì hời cho gã quá.

*uống một bình: ý là nhận được một bài học

Trong lúc cô mải suy ngẫm, An Thừa Trạch yên lặng móc một quyển Luật hôn nhân bản mới nhất ra, đây là quyển độc nhất ở nhà sách Tân Hoa mà An Thừa Trạch dùng tiền tiêu vặt mua được. Liễu Như nhìn An Thừa Trạch, im lặng nhận sách, cô phát hiện mình ngày càng không nhìn thấu con mình, nhưng vẫn có thể hiểu được hắn. Rõ ràng là một màn sương mù, nhìn không rõ trong sương có gì, nhưng vẫn thấy được chân tâm đằng sau nó.

Vẫn là con mình ngoan. Còn hiểu được tri thức chính là sức mạnh, rất thông minh.

Liễu Như lật cuốn sách dày cộm ra, nghiêm túc đọc từng trang, bạo lực gia đình, cưỡng ép quan hệ trong hôn nhân, giam giữ… Trong này xác định rõ rằng bạo lực gia đình là một trong những lý do ly hôn, hơn nữa nạn nhân có quyền yêu cầu người có hành vi bạo lực chịu trách nhiệm dân sự bồi thường tổn hại, ngoài ra còn có thể bị tạm giam, thậm chí gánh trách nhiệm hình sự.

Bạo lực gia đình sẽ cấu thành tội can thiệp bạo lực vào tự do hôn nhân, tội ngược đãi, tội cố ý giết người và tội xúc phạm. "Tội ngược đãi" chịu mức án cao nhất là 2 năm, có thể tạm giam hoặc quản chế, nếu nạn nhân bị thương nặng hoặc tử vong thì phạt tù từ 2 đến 7 năm.

Liễu Như chống cằm xem từng trang Luật hôn nhân, tình huống như Quách Tiểu Hoa kỳ thực có thể tính là trọng thương, nếu cô truy cứu và tìm luật sư giỏi, chắc chắn có thể khiến gã bóc lịch hai năm. Nhưng Quách Tiểu Hoa chắc chắn không nhẫn tâm như vậy, cô đành khuyên Quách Tiểu Hoa đòi nhiều bồi thường một chút. Lật một hồi tự dưng bắt gặp mấy chữ "tội trùng hôn", Liễu Như sửng sốt, đọc thật kỹ, rồi ra chiều nghiêm trọng.

*tội trùng hôn: vi phạm chế độ hôn nhân một vợ một chồng

An Thừa Trạch lẳng lặng rút lui khỏi phòng, ra tới cửa liền nhếch khóe miệng.

Trong thời gian Quách Tiểu Hoa dưỡng thương, chồng với mẹ chồng cũng tới bệnh viện quậy mấy bận, họ nghĩ đi tìm nàng dâu nhà mình về là chuyện đương nhiên, đi đâu cũng làm ầm ĩ được. Thậm chí gã đàn ông kia còn định đánh người tại bệnh viện, cuối cùng bị cảnh sát trực ban tại bệnh viện bắt tạm giam hai tối. Gây rối trong bệnh viện chưa đủ, còn toan ra tay với người vợ đang bị thương nặng, đây là cái loại gì vậy!

Không chỉ Liễu Như khuyên Quách Tiểu Hoa ly hôn, ngay cả bác sĩ y tá trực bệnh viện cũng nhìn không nổi, lúc thay băng cho Quách Tiểu Hoa, cô y tá tốt nghiệp trường vệ sinh căm phẫn nói cô mau mau ly hôn đi, cả anh cảnh sát kéo gã tới trại tạm giam hôm đó cũng phẫn nộ tỏ vẻ loại này không xứng làm đàn ông!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!