Chương 4: Chỉ Là Thư Nhập Học Mà Thôi

Mạc Dũng cứng họng: "Không phải..."

"Vậy anh ở một bên xem đi, chuyện của chúng ta từ từ lại nói đi."

Hắn biện giải lại bị cô ngắt lời.

Mạc Dũng đáy mắt hiện lên một tia tàn độc khó thấy.

Hạ Nhiên đang cúi đầu mở thư nên không phát hiện, nhưng cô nghĩ cô không cần thấy cũng biết.

Những lời của hắn trước khi cô chết tuy chẳng nhiều nhưng cũng đủ cho cô nhận ra, cái chết của cô, của bà ngoại đều liên quan đến hắn, mà sau lưng hắn còn một người thần bí nữa.

Mới đầu cô không rõ cô có cái gì để đối phương trăm cay ngàn đắng tính kế hại người, nhưng bây giờ nhìn lại, ngẫm lại, lá thư này, ngôi trường tựa như lừa đảo này thoát không nổi can hệ.

Mà nếu cô muốn biết, cô bắt buộc phải đến đó, đến cái nơi trong lúc cô không để ý đã biết được bí mật cô giấu kín trong lòng nhiều năm.

Hạ Nhiên dưới ánh mắt của mấy người họ, thật cẩn thận mở bức thư.

Động tác cô nhẹ nhàng, tránh làm nhăn bức thư dù chỉ là một chút.

Nhưng hành vi của cô lại khiến người khác khó chịu.

Mạc Dũng lại càng thêm ngờ vực.

Lúc ở mõm núi hắn đã ngờ ngợ thì bây giờ lại thêm chắc chắn, nhưng hắn tìm không thấy nguyên nhân, không thể hiểu được chính xác để có thể làm ra hành động hợp lý nhất.

Hắn chỉ có thể trước nhìn xem rồi tính tiếp.

"Trong thư nói gì thế?"

Mợ cô còn chẳng cho cô kịp nhìn xem rõ ràng đã chen miệng hỏi.

"Lề mà lề mề!"

Hạ Tín mất kiên nhẫn muốn nhào đến giành thư nhưng bị cô né tránh, mém chút đâm vào hàng rào.

"Nếu cậu còn như vậy, tôi không đọc nữa."

Hạ Nhiên lạnh mặt nhìn hắn ta, vừa nói vừa gấp lá thư lại.

Cậu mợ cô thấy vậy thì không vui vì thái độ của cô.

Họ cảm thấy Hạ Nhiên hôm nay không giống bình thường, nên lời bình thường dễ nói ra miệng nay lại không thể thốt ra, lại càng thêm khó chịu.

Mạc Dũng tuy cũng có hoài nghi nhưng lại muốn thấy cảnh này nên không hề lên tiếng.

Nhưng mợ cô là người khôn khéo, cảm thấy cô khác thường như vậy thì cho rằng là do lá thư.

Bà ta tất nhiên muốn biết.

Mợ cô phản ứng cực nhanh mà trấn an con trai cưng của bà ta, hướng về cô nói: "Con biết tính em nó hay bộp chộp mà, đừng trách nó."

Hạ Nhiên nghe mà khinh thường.

Cô biết trong lòng bà ta đang lôi cha mẹ cô ra chửi bảy bảy bốn chín lần trong đó.

"Không phải là thư quảng cáo hay đòi nợ."

Cô đã biết trong thư nói gì, không cần lại mở ra xem, cẩn thận nhét lá thư vào túi rồi nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!