Ọc! Ta phun ra một ngụm m.á. u lớn.
Hừ, quả nhiên là lão yêu quái sống nghìn năm.
"Đầu hàng đi, Tiểu Ninh Nhi." Ma tôn đùa bỡn ta, y phục màu đỏ trên người lúc này đang nhỏ m.á. u xuống.
Lần này, là m.á. u của ta.
A! Chỉ một chút sơ sẩy, hai bên xương quai xanh của ta đã bị móc câu móc trúng, lộ ra xương trắng, Vô Tà Kiếm rơi xuống đất, ánh sáng vốn có lại ảm đạm.
Sương mù đen dần dần tan đi, khắp nơi là những t.h. i t.h. ể không toàn vẹn và vài đệ tử còn sống sót đang liều mạng chống trả với ma quái.
Tam sư đệ và Tiểu sư muội hấp thụ sương mù đen, lúc này đã trở nên mạnh mẽ, ngay cả Tô Tu Trúc cũng phải vất vả ứng phó.
Không thể nào!
Thiên Thanh! Vô Tà!
"Hả? Bỏ cuộc đi, Tiểu Ninh Nhi, ngoan ngoãn làm sủng vật của ta không phải tốt hơn sao?"
Mơ đi! Ba Kim Đan của ta không phải để trưng.
Cơ thể ta đang rơi nhanh xuống bỗng dừng lại giữa không trung, trong tay xuất hiện thêm hai thanh kiếm.
Song kiếm hợp bích!
"A Ninh, vi sư giúp con một tay!"
Chết đi!
Ta dồn toàn bộ sức mạnh của ba Kim Đan, cùng với Tô Tu Trúc giáng cho Ma tôn một đòn chí mạng.
"Không... Không thể nào!"
Ầm!
Bản thể của Ma tôn nổ tung, sương mù đen tan biến.
Từ xưa đến nay, tà không thể thắng chính, tà vẫn mãi là tà.
16
"A Ninh, con không sao chứ?" Trên mặt Tô Tu Trúc lộ vẻ lo lắng, nhưng động tác phía sau ông ta, ta đã nhìn thấy rất rõ ràng.
Ông ta muốn nhân lúc ta bị thương mà lấy mạng ta!
Trước khi Tô Tu Trúc ra tay, ta đã đ.â. m kiếm thẳng vào n.g.ự. c ông ta.
Tô Tu Trúc nhìn ta với ánh mắt vừa khó hiểu vừa tức giận, hai mắt đỏ hoe:
"A Ninh, con... Sao con có thể g.i.ế. c ta?"
"Thật nực cười! Sao người g.i.ế. c ta được, mà ta lại không thể g.i.ế. c người?"
"Người chẳng phải muốn linh cốt của ta sao? Thật trùng hợp, sư tôn, ta cũng muốn linh cốt của người."
Vô Tà Kiếm lướt qua, linh cốt của Tô Tu Trúc bị ta lấy ra.
"Chậc, thật bẩn thỉu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!