Chương 1: (Vô Đề)

Kiếp trước, ta bị sư tôn chính tay moi linh cốt, đem toàn bộ tu vi truyền cho Tiểu sư muội.

Chỉ vì Tiểu sư muội trời sinh linh cốt không thuần, không thể tu luyện.

Sau đó, khi thanh trường kiếm của ta áp sát cổ sư tôn, ông ta mới hoảng sợ thốt lên:

"A Ninh, sao con có thể g.i.ế. c ta?"

"Thật nực cười! Sao người g.i.ế. c ta được, mà ta lại không thể g.i.ế. c người?"

Mở mắt ra, ta đã trở về ngày Tiểu sư muội được sư tôn mang về.

1

"Đại sư tỷ, sư tôn đang đợi tỷ ở tiền điện." Giọng nói quen thuộc của Tam sư đệ vang lên bên tai.

Ta hoàn hồn, đi theo Tam sư đệ đến tiền điện.

Trên đường đi, Tam sư đệ cứ lải nhải mãi, từ những lời nói đó ta biết được hôm nay là ngày sư tôn Tô Tu Trúc mang Tiểu sư muội về sư môn.

Mà ta, đã trọng sinh!

Vừa bước vào cửa đã thấy sư tôn Tô Tu Trúc đứng đó, phía sau là một nữ tử với gương mặt trắng trẻo đang cẩn thận, dè dặt quan sát xung quanh.

"Thiển Thiển, đây là Đại sư tỷ của con."

Tô Tu Trúc và Tam sư đệ đều nhìn Tiểu sư muội với ánh mắt cưng chiều.

Đại sư tỷ! Tiểu sư muội vừa nói vừa đưa tay muốn chạm vào ta.

Ta chỉ khẽ phất tay áo, Tiểu sư muội liền như tờ giấy mỏng manh ngã ngồi xuống đất.

"A Ninh! Con làm gì vậy?" Tô Tu Trúc vội vàng cúi xuống xem xét Tiểu sư muội, nhưng ánh mắt nhìn ta không giống như kiếp trước, tràn đầy sự chán ghét.

"Sư tôn đừng giận, con biết Đại sư tỷ không cố ý."

Tiểu sư muội lau nước mắt vốn không hề tồn tại.

Hừ. Nhìn cảnh này, ta chỉ thấy thật nực cười.

Ta cố ý đấy. Thốt ra một câu, ta xoay người chuẩn bị rời đi.

"A Ninh, với dáng vẻ này của ngươi, e rằng khó mà đảm nhận vị trí chưởng môn Thanh Sơn."

"Chuyện chưởng môn, vi sư sẽ suy xét lại."

Tô Tu Trúc đau lòng nhìn Tiểu sư muội, rồi lại nhìn ta với vẻ mặt khó chịu.

Tùy người. Lần này ta không dừng lại nữa mà xoay người rời đi, để mặc bọn họ dỗ dành Tiểu sư muội.

2

Ta tên là Cố Ninh, là đệ tử thân truyền của Tô Tu Trúc.

Ngoài ta ra, Tô Tu Trúc còn hai đệ tử khác, hiện tại thêm Tiểu sư muội nữa là bốn.

Nhị sư đệ Dương Hạo Vũ hiện đang vân du tứ hải chưa trở về, Tam sư đệ Mộc Ngôn thì lại là một kẻ lắm lời.

Còn ta trời sinh vốn ít nói, chỉ biết vùi đầu khổ luyện, nên các đệ tử trong sư môn đều có phần e dè ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!