Hạ Đình chạy không kịp, bị đám người áo đen quây vào giữa. Nhận thấy nơi này là trung tâm thương mại, hắn không thể sử dụng sức mạnh của mình thì lập tức cau mày.
Không động tay động chân được thì đành phải động mồm vậy.
"Rốt cuộc anh muốn gì ở tôi, chúng ta rõ ràng là không còn quan hệ, những gì tôi nợ anh, anh nợ tôi đều đã trả đủ rồi." Hạ Đình thật sự không hiểu tại sao tên biến thái này cứ phải bám lấy hắn không buông như vậy.
Dạ Quân không hề tức giận, anh cười khẽ một tiếng:
"Chúng ta có còn quan hệ hay không, không phải là chuyện mà cậu có thể quyết định một mình."
Hạ Đình tức giận nhíu mày một cái, hắn thật sự không hiểu:
"Ý của anh là gì? Rõ ràng tôi với anh có qua có lại rồi mà... tôi không nợ anh gì cả."
Ở đây nhiều người như vậy, nếu anh ta đề cập đến vụ ở trong nhà vệ sinh thì hắn sẽ không còn mặt mũi nào để mà đi ra ngoài mất.
Hắn vẫn còn nhiệm vụ cần phải làm nữa mà trời.
"Cậu đương nhiên là không nợ tôi, nhưng tôi nợ cậu là chuyện không thể phủ nhận được. Cậu cứu tôi khỏi đám người xấu, tính ra cũng là cứu tôi một mạng, ân tình này sao có thể nói trả xong là xong ngay được."
Hạ Đình: ...
Ân tình gì kia thật sự không có gì đáng để nói cả.
"Trời, chỉ là tiện đường nên cứu một chút thôi, anh cũng không cần quá để tâm."
"Không, nếu như cậu đã cứu tôi một mạng vậy thì nên để tôi dùng tấm thân này đền đáp." Dạ Quân đúng tình hợp lý nói.
Hạ Đình: ...
Cao Cẩn vừa chạy từ bên ngoài tới: ...
Đám vệ sĩ đang quây bên cạnh: ...
Trời đất ơi, Dạ tổng của bọn họ vừa mới nói cái gì vậy? Bọn họ nghe nhầm có đúng không?
Không chỉ có đám vệ sĩ không tin vào tai của bản thân mà Hạ Đình cũng chẳng thể tin vào tai mình. Hắn hận không thể cách xa anh nhiều hơn một chút, nào gì có chuyện sẽ đồng ý ở bên cạnh anh chứ.
Đối với dáng vẻ cố chấp muốn kéo mình đến bên cạnh của anh, Hạ Đình cực kì ghét bỏ.
"Anh tránh xa tôi chút đã là sự đền đáp nhiều nhất rồi." Hạ Đình xua tay đẩy anh ra xa, hận không thể khiến tên biến thái này biến mất khỏi mắt mình mãi mãi.
"Không được, cậu đã cứu tôi, tính ra cậu là người ban cho tôi mạng sống lần thứ hai, sao tôi có thể coi như không quen biết cậu được chứ!" Dạ Quân nắm lấy tay hắn, lực nắm rất chặt, rõ ràng là có c.h.ế. t anh cũng không buông tay.
Hạ Đình thật sự chỉ muốn bổ một nhát khiến tên trước mặt này mất trí nhớ. Nếu như mất trí nhớ rồi, anh ta sẽ không bám dính lấy cậu nữa.
Nhớ đến đống tư liệu sinh hoạt mà hắn đọc được trên mạng, Hạ Đình càng hạ quyết tâm phải đánh anh mất trí nhớ.
"Được rồi, anh muốn sao thì tùy, tôi còn có việc, đi trước." Hạ Đình nói rồi lập tức lách khỏi vòng vây của đám vệ sĩ.
Đám vệ sĩ không nhận được ám hiệu bắt người lại từ anh nên cũng để mặc cho hắn chạy đi. Hắn cứ đi mà không chịu quay đầu lại, nào có biết rằng lời nói vừa rồi không khác gì cái hố lớn mà hắn tự mình đào ra để chôn chính mình.
"Mấy người có nghe thấy gì không? Cậu ta nói tôi có thể làm gì tùy ý đúng chứ?"
Đám vệ sĩ cố gắng nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, hắn nói nhanh quá, nhiều chỗ bọn họ vẫn không nghe kịp. Nhưng nếu Dạ tổng đã khẳng định chắc nịch như vậy thì chắc chắn là như thế rồi.
"Các cậu cho người tới phòng giám sát, kêu bọn họ trích xuất camera đoạn hình ảnh này cho tôi."
Đám vệ sĩ: ...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!