Chương 8: (Vô Đề)

Sau đó lập tức xoay người, chạy thẳng đến tiểu viện.

Ninh Trí vừa thấy ta liền nhào vào lòng, nước mắt đầm đìa, giọng nghẹn ngào:

"Mẫu thân."

Nó run rẩy ôm ta, hỏi trong tiếng khóc:

"Mẫu thân, tổ mẫu không cần con nữa, người… có phải cũng không cần con không?"

Ta siết chặt lấy con, nhẹ giọng trấn an:

"Không đâu, mẫu thân mãi mãi cần con."

Dù là khi con còn trong bụng, hay lúc trước đây, bây giờ, hoặc sau này.

Ta đều cần con.

Ta nói với Hầu phu nhân rằng ta muốn đưa Ninh Trí ra trang viên dưỡng bệnh.

Bệnh đậu mùa không phải trò đùa, nếu thực sự mắc phải, nhất định phải được chăm sóc chu đáo.

Bà ta không chút do dự, lập tức đồng ý.

Từ nhỏ đến giờ, Ninh Trí rất ít khi được ra khỏi Hầu phủ.

Ta từng muốn đưa con ra ngoài chơi, nhưng Hầu phu nhân không cho phép.

Giờ thì tốt rồi.

Từ nay về sau, ta có thể để con sống một cuộc đời tự do tự tại hơn.

Bệnh đậu mùa có thể lấy mạng người…

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Chỉ là ăn phải thứ gì đó không hợp, khiến phát ban, triệu chứng rất giống bệnh đậu mùa mà thôi.

Nhưng ta tuyệt đối sẽ không để con quay về Hầu phủ nữa.

Vậy nên—ta để Ninh Trí qua đời vì bạo bệnh.

Hầu phủ mất đi một đứa cháu đích tôn, nhưng dường như chẳng ai đau lòng.

Họ vẫn ăn, vẫn uống, chẳng một ai thực sự tiếc thương một đứa trẻ.

Tiểu Phó thị đến trước mặt ta, giọng điệu mỉa mai:

"Dù ta sinh ba đứa con gái, nhưng ít ra, chúng vẫn còn sống."

Phó di nương thì cười nhạt:

"Ta đã nói từ trước rồi, đứa bé đó chắc chắn là kẻ bạc mệnh. Giờ thì thấy chưa, mới mấy tuổi đã c.h.ế. t yểu rồi!"

Ta coi như không nghe thấy gì, chỉ bắt đầu cho người thu dọn đồ đạc còn sót lại trong Hầu phủ.

Thật ra cũng chẳng có gì đáng giá.

Những món hồi môn quan trọng, ta sớm đã chuyển ra khỏi phủ từ lâu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!