Mẫn Nghênh Hà há miệng như cá thiếu nước, ánh mắt trống rỗng, rồi chậm rãi ngồi xuống, vẻ mặt c.h.ế. t lặng.
Phó di nương dùng tay bịt chặt miệng, suýt chút nữa không kiềm chế được tiếng khóc.
Bà ta căm hận nhìn ta.
Còn ta, trên mặt là biểu cảm gì nhỉ?
Là mờ mịt, kinh ngạc chăng?
Nhưng trong lòng ta lại là hân hoan, kích động.
Hận không thể bật cười thành tiếng!
Sau khi tiệc đầy tháng kết thúc, ta vừa về đến viện, Mẫn Nghênh Hà đã tức giận lao vào.
Không nói một lời, hắn giơ tay tát ta một cái thật mạnh.
"Tiện nhân!"
Ta ôm mặt, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Trong lòng vừa uất ức, vừa căm hận.
Năm đó, chính hắn khuyến khích ta thường xuyên đến trước mặt Hầu phu nhân để lấy lòng.
Bây giờ mọi tính toán đều thành công cốc, hắn không dám tìm Hầu phu nhân, càng không dám đi chất vấn Hầu gia, chỉ có thể trút giận lên ta, phát tiết nỗi tức giận trong lòng.
"Bây giờ ngươi lập tức đến chỗ Hầu phu nhân, bế đứa bé về đây."
Hắn không dám tự mình làm kẻ ác, nên muốn ta đi thay.
Ta đâu có ngu.
Bế con về thì sao chứ?
Hắn chưa chắc đã thương yêu nó.
Đến lúc đó, tình thân không có, quyền thế cũng chẳng còn, không có bất kỳ điểm tựa nào, vậy ta bế nó về để làm gì?
Chỉ để chịu khổ, bị ghẻ lạnh, bị khinh rẻ sao?
Ta lặng im, không nhúc nhích.
"Ngụy thị, ngươi giỏi lắm!"
Nói xong, hắn phất tay áo bỏ đi.
Lũ nha hoàn, ma ma vội vàng xúm lại:
"Đại thiếu phu nhân!"
Ta lắc đầu, phất tay ra hiệu cho bọn họ lui ra ngoài.
Chỉ còn một mình ta ngồi trước bàn trang điểm.
Trong gương đồng, gương mặt ta sưng đỏ, không kìm được mà nước mắt từng giọt rơi xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!