Bà ta không nhắc đến Mẫn Nghênh Hà, càng không nói đến Phó di nương.
Ta hiểu, ai mới là người thực sự cứu ta.
"Giờ người đã tỉnh lại, vậy con nha hoàn to gan kia, người định xử trí thế nào?"
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Ta nhắm mắt, hít một hơi sâu, rồi chậm rãi mở miệng:
"Lâm ma ma, phiền bà giúp ta tra một chút, xem ai là kẻ sai khiến nàng ta? Ta muốn biết sự thật."
Bà ta gật đầu đáp ứng.
Nhưng chẳng bao lâu sau, bà quay lại, mặt không chút biểu cảm:
"Đại thiếu phu nhân, không cần tra nữa. Nha hoàn kia đã sợ tội mà tự vẫn rồi."
Ta khẽ cười.
Nàng ta không phải tự sát vì sợ tội, mà là bị người diệt khẩu.
Không ai thực lòng muốn đứng ra làm chủ cho ta.
Không ai muốn để sự thật phơi bày, trả lại công bằng cho ta.
Chuyện này, ta chỉ có thể tự mình chịu đựng.
Nhưng Mẫn Nghênh Hà, Phó di nương, Tiểu Phó thị…
Chuyện này, ta tuyệt đối không bỏ qua.
"Ta hiểu rồi."
…
Di nương của ta đến thăm ta, ngân phiếu vẫn còn nguyên vẹn, không hề động đến.
Bà biết chuyện ta suýt mất mạng trong lúc sinh nở, nước mắt tuôn như mưa.
"Ta cứ tưởng phu nhân…"
"Di nương." Ta ngắt lời bà.
Nghĩ đến đích mẫu của ta, bà ta căn bản không thật lòng giúp đỡ, thậm chí có lẽ còn chưa từng nghiêm túc làm chuyện này.
"Đều do ta vô dụng, không thể giữ được lòng phụ thân con. Cũng trách đệ đệ con, ngay cả một người để sai bảo cũng không có."
"Di nương, đệ đệ đã đến thư viện chưa?"
"Đến rồi, nhưng bên cạnh chỉ có một thư đồng bảy tám tuổi, thì làm được gì chứ."
"Di nương hồ đồ quá rồi! Đệ đệ đã có thể ra khỏi phủ, sao không bảo nó đến nha hành* mua lấy hai người trước? Dù không thể mang về phủ, thì cũng có thể thuê một gian nhà ở bên ngoài, chẳng phải sẽ có người để sai bảo rồi sao?"
(*Nha hành: Chợ mua bán người trong xã hội cũ)
Thật đúng là người trong cuộc u mê.
Còn ta, đúng là hoàn toàn không thể ra khỏi phủ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!