Chương 2: (Vô Đề)

Lúc dâng trà, ta gặp Hầu phu nhân.

Thân thể bà quả nhiên không tốt, nghiêng người tựa vào ghế, chỉ hờ hững liếc nhìn ta một cái, sau đó nhận trà, uống một ngụm rồi đưa cho ta một phong hồng bao.

Không cố ý gây khó dễ.

Không lọt vào mắt, tức là không đáng để bận tâm.

Ngược lại, di nương của Mẫn Nghênh Hà lại vô cùng coi thường ta, cảm thấy ta trèo cao.

Quả thực là vậy.

Ta chỉ là thứ nữ của phủ Bá tước, không có tài danh, chưa từng được quý nhân để mắt tán thưởng.

Nhưng ta có một đích tỷ gả vào hoàng gia làm Trắc phi.

Bà ta dù có khinh thường ta đến đâu, cũng không dám thẳng thừng lên tiếng, chỉ có thể mượn danh nghĩa vấn an mà bắt ta quỳ lâu hơn một chút, để ta hầu hạ bà ta uống trà dùng bữa, xoa bóp tay chân, phe phẩy quạt phục dịch cho bà ta.

Ta có khổ cũng không nói được, mà Mẫn Nghênh Hà thì như kẻ mù, chẳng nhìn thấy gì, cũng không có ý định quan tâm.

Mãi cho đến hôm ấy, Hầu phu nhân cho người truyền ta đến.

Bà ban cho ta một chiếc đôn gấm, cho phép ta ngồi đáp lời.

Thì ra là cháu gái bên ngoại của bà sắp đến Hầu phủ ở lại hai ngày, bà bảo ta sắp xếp một tiểu viện cho nàng.

Ta hiểu, đây là cơ hội để ta thể hiện lòng trung thành, cũng là thời điểm quyết định ta có thể lọt vào mắt xanh của bà hay không.

Dù sức khỏe không tốt, nhưng quyền quản lý nội vụ của Hầu phủ vẫn nằm trong tay bà.

Mấy mụ ma ma quản sự trong phủ đều nghe lệnh bà, mọi chi tiêu lớn nhỏ trong nhà đều phải qua tay bà xét duyệt, theo quy củ, dù chỉ một đồng cũng không thể vượt quá mức quy định.

"Vâng."

Nhiệm vụ này chính là tín vật để ta lập chỗ đứng, vừa phải làm cho đẹp, vừa phải chiêu đãi người thật chu toàn.

Không thể quá phô trương, cũng không thể quá đơn sơ.

Cháu gái của Hầu phu nhân là người phóng khoáng, hoạt bát, lời nói hành động lanh lẹ dí dỏm, phong thái tự nhiên, tràn đầy tự tin.

Đó là thứ khí chất chỉ những ai được phụ mẫu, huynh trưởng cưng chiều từ nhỏ mới có.

Cả đời này, ta sẽ không bao giờ có được.

Lúc rời đi, nàng nhìn ta cười: "Mẫn Nghênh Hà—tên ngụy quân tử đó cưới được ngươi, đúng là phúc khí mà hắn đã tích góp mấy đời."

Ta chỉ cười, không đáp.

Con không chê mẹ xấu, chó không chê nhà nghèo, làm thê tử, dù có ghét bỏ trượng phu, cũng không thể nói ra trước mặt người khác.

Bỗng có hạ nhân đến bẩm báo: "Thiếu phu nhân, Phó di nương mời người qua đó."

Ta biết, bà ta lại muốn ta học quy củ. Nhưng lần này, ta sẽ không thuận theo ý bà ta nữa.

Bà ta trách mắng ta không biết cúi đầu theo đúng lễ nghi, còn nói ta không phân rõ ai mới là thân mẫu của Mẫn Nghênh Hà.

Ta khẽ cười, chậm rãi nói:

"Di nương, người có muốn đại công tử trở thành Thế tử gia của Hầu phủ không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!