Chương 10: (Vô Đề)

Dù sao thì từ trước đến nay, ông ta chưa từng đối xử dịu dàng, quan tâm với bọn họ như thế này.

"Di nương, đi thôi."

Di nương vội gật đầu, rồi quay lại dặn dò phụ thân:

"Lão gia phải tự chăm sóc bản thân cho tốt."

Ta nhìn bà, có chút lo lắng—sợ bà lại không nỡ rời đi.

Ở kinh thành, ta có một căn nhà rộng ba gian, hiện tại Ninh Trí đang sống ở đó.

Được người người kính trọng, yêu thương, thật lòng đối đãi—một đứa trẻ nhỏ cũng có thể cảm nhận được.

Vừa thấy ta, nó liền vui vẻ chạy tới, hào hứng khoe khoang:

"Mẫu thân, con đã có thể tự mình cưỡi ngựa rồi! Tuy chưa thể phi nước đại, nhưng ít nhất đã có thể tự mình cưỡi một con ngựa!"

Đó cũng là một loại dũng khí.

Ta xoa đầu nó, mỉm cười nói:

"Chờ chúng ta đến Giang Nam, chú ngựa nhỏ của con hẳn cũng sẽ được đưa tới rồi."

Đôi mắt nó lập tức sáng rực lên, như thể có vì sao lấp lánh bên trong.

Nó ôm chặt lấy ta, liên tục reo lên:

"Tạ ơn mẫu thân!"

Ngày rời kinh thành đi Giang Nam, tại thập lý đình ngoài thành, ta bất ngờ gặp Thái tử.

Ta hành lễ, chân thành nói:

"Hôm đó, đa tạ điện hạ đã vì dân phụ cầu tình."

Thái tử mỉm cười, giọng điệu ung dung:

"Dù không có cô, phụ hoàng cũng sẽ thành toàn cho nàng. Cô bất quá chỉ là góp thêm chút màu sắc mà thôi, Ngụy phu nhân không cần khách sáo."

"Hôm nay cô đến đây, là muốn thỉnh phu nhân giúp cô dạy dỗ hai người."

Ta thoáng ngỡ ngàng.

Thái tử cười nhàn nhạt, chậm rãi nói:

"Muốn ngồi vững ngôi vị Thái tử, trong tay không thể không có gì."

Ta hiểu ý hắn.

Làm Thái tử, không thể quá mức keo kiệt, nơi nơi đều cần ngân lượng để ban thưởng, thu phục lòng người.

Nếu quá mức keo kiệt tính toán, dù có là Thái tử, cũng khó có người sẵn lòng đi theo.

Ta khẽ mỉm cười, nhẹ giọng đáp:

"Điện hạ đã tin tưởng dân phụ, dân phụ nhất định sẽ dốc hết sức mình."

Công lao phò rồng, ta cũng muốn có phần.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!