Cơn bão mạnh mẽ đổ bộ vào thành phố lân cận, Tạ Lam Sơn không thể đi tàu về mà khu đô thị trong thành phố Hán Hải cũng bị ảnh hưởng. Mưa rào đến theo từng trận cuồng phong, cả thành phố lung lay trong mưa gió.
Và chính trong buổi tối thứ Sáu thời tiết tồi tệ này, đúng tám rưỡi tối, ầm một tiếng, phòng tranh Hạc Mỹ mất điện.
Cũng may là thời gian mất điện không lâu, đúng như giám đốc Trương Văn Lễ nói, chỉ trong năm phút nguồn điện dự phòng của phòng tranh đã tự động được bật, trong khi đó phòng giám sát sử dụng một hệ thống điện cung cấp liên tục khác nên hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Hiện giờ gian phía tây cùng với kho di vật văn hóa dùng để trưng bày danh họa đều đang là khu vực cấm, camera hồng ngoại đã được lắp đặt từ sáng sớm, nhìn màn hình theo dõi thì không có gì bất thường.
Gian phía đông là khu vực hoạt động công cộng, chỉ lắp đặt camera thường, khi mất điện thì khu vực này sẽ không có ánh sáng, hình ảnh trong camera sẽ tối đen trong khoảng năm phút rồi mới sáng lại, hết thảy mọi thứ đều vẫn bình thường.
Theo phân tích của thợ điện phụ trách bảo trì, có lẽ là đứt cầu dao do đường ăng
-ten gặp bão. Nhưng lão Tề trưởng ban bảo vệ vẫn rất lo lắng, ngày mai triển lãm rồi mà lúc này lại mất điện thì quá kỳ quái.
Để đảm bảo an toàn cho Lạc Thần Phú Đồ cùng với những văn vật khác trong bộ sưu tập, ông bèn báo cảnh sát trước.
Theo yêu cầu trong quy trình khi cúp điện của phòng tranh, ông đã cầm đèn và dẫn mấy người mới cùng đi tuần tra khu triển lãm trước khi cảnh sát tới.
Hai người một nhóm chia làm mấy nhóm nhỏ, một nhóm đi kiểm tra gian phía tây, một nhóm đi kiểm tra gian phía đông, yêu cầu phải kiểm tra từng tầng một và chi tiết từng thứ.
Phòng tranh Hạc Mỹ là phòng trưng bày nghệ thuật tư nhân, bình thường không có nhiều nhân viên an ninh thế này, bộ phận an ninh đã tăng số lượng nhân viên từ nửa tháng trước, hiện giờ có tổng cộng hai mươi người trong tổ bảo vệ, gần một nửa là mới tuyển.
Nhân viên bảo vệ Tiểu Châu là một trong số đó, cậu ta cầm đèn pin đi theo đội trưởng là lão Tề tới gian phía đông kiểm tra.
Ánh sáng trong khu trưng bày của phòng tranh đủ để nhìn thấy đồ vật nhưng không đạt tới mức đèn đóm sáng trưng. Gian phía đông chỉ có tượng điêu khắc và tượng sáp, không phải khu vực cấm nên áp lực tuần tra không cao, chỉ cần hai nhân viên là đủ.
Bảo vệ Tiểu Châu cảm thấy không hài lòng với công việc làm thêm này, cậu ta càu nhàu:
"Chẳng phải đã xem camera rồi hay sao, không có vấn đề gì cả."
"Lãnh đạo đã yêu cầu khi gặp tình huống đột xuất thì buộc phải đi kiểm tra, ngày mai khai mạc triển lãm rồi, hàng chục ngàn ánh mắt đang ngóng chờ bảo vật quốc gia đấy."
Lão Tề đội trưởng là quân nhân giải ngũ, tính tình chất phác làm gì cũng chắc chắn cẩn thận, đã qua tứ tuần nhưng người vẫn rắn rỏi cơ bắp, gương mặt anh dũng quả cảm.
"Lão Tề này, tôi nghe nói từng có người chết trong phòng tranh của chúng ta, đúng không vậy?"
"Đừng có nghe người khác nói bừa," lão Tề tập trung kiểm tra, hoàn toàn không quan tâm tới tin đồn kia,
"nơi này không phải hiện trường án mạng, chỉ là có người đã chặt tay của một cái xác phụ nữ rồi ném vào trong nhà vệ sinh nam."
Ném… ném ở đâu cơ?
Bảo vệ Tiểu Châu lắp bắp.
À, Lão Tề đội trưởng định trêu cậu ta, rõ ràng tay của Tùng Dĩnh bị ném trong WC tầng hai nhưng lại cố ý lừa Tiểu Châu,
"là nhà vệ sinh ngay sau lưng cậu đó!"
Cậu bảo vệ Tiểu Châu sợ tới mức ré lên một tiếng, ánh mắt cũng tan rã theo.
"Cái đồ gan thỏ đế, có đáng mặt đàn ông không hả?" Lão Tề quay đầu nhìn cậu bảo vệ Tiểu Châu, một thanh niên hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, cao chừng mét bảy sáu, mắt nhỏ mũi nhỏ, mặt toàn vết rỗ hẳn là dấu vết sau tuổi dậy thì, không xấu nhưng cũng chẳng đẹp chút nào, là dạng ngoại hình phổ thông đứng giữa đám đông là mất hút.
Lão Tề đi vào WC trước, đây là nơi đã được kiểm tra trước khi đóng cửa phòng tranh vào ban ngày, để cho chắc thì vẫn phải kiểm tra lần nữa sau khi mất điện. Đèn trong WC không đủ sáng nên ông phải dùng thêm đèn pin, chiếu vào từng khoang vệ sinh một.
Cửa của một phòng vệ sinh bị đẩy ra, không có ai, lão Tề bước nhanh hơn, tiếp tục mở một cánh cửa khác thì thấy vẫn không có ai.
Tay mà cũng chặt… Cậu bảo vệ Tiểu Châu căng thẳng nuốt nước bọt,
"Chết như vậy thê thảm quá, oán khí người bị giết một cách tàn bạo nặng lắm, sẽ quay về dương gian báo thù."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!