Đào Long Dược và Tạ Lam Sơn cùng chạy tới phòng tranh Hạc Mỹ, ai ngờ có một người quen đã đến trước cả bọn họ. Bóng dáng nổi bật như hạc giữa bầy gà, cao ráo anh tuấn, không cần nhìn mặt cũng nhận ra.
Đào Long Dược nghiêng đầu ghé vào bên tai Tạ Lam Sơn, hắn hạ giọng hỏi:
"Cậu báo cho anh ta tới à?"
Không hề. Tạ Lam Sơn cũng nhìn người nọ rồi mỉm cười,
"Thần giao cách cảm, ăn ý như thế đấy."
Người đứng bên cạnh Thẩm Lưu Phi là Trương Văn Lễ, giám đốc điều hành của phòng tranh Hạc Mỹ, người nọ tầm hơn bốn mươi tuổi, chăm sóc bản thân khá tốt, vóc người thanh lịch dong dỏng cao.
Nghe nói hắn ta cũng là họa sĩ, nhưng khác với Thẩm Lưu Phi đi theo trường hội họa phương Tây, người này nghiên cứu hội họa Trung Hoa từ nhỏ, mà trước giờ không có thành tựu gì đáng kể. Nhưng dù kỹ năng hội họa chỉ ở mức bình thường, trình độ luồn cúi lại rất gì và này nọ.
Hiện tại Trương Văn Lễ là lãnh đạo hiệp hội mỹ thuật này, đồng thời còn là quản lý hiệp hội nghệ sĩ khác, có cả chức vụ hành chính lẫn uy danh trong xã hội.
Đào Long Dược nói rõ mục đích tới đây, chính bản thân hắn cũng thấy hơi xấu hổ:
"Có khi con nhỏ đó tố cáo sai, nhưng cũng cần phải đảm bảo rằng mọi thứ đều không có sai sót trước khi mở triển lãm bảo vật quốc gia."
"Hẳn rồi, lần này phải phiền các đồng chí cảnh sát dốc sức trong công tác bảo an của triển lãm"Ấn Tượng Trung Hoa.
Trương Văn Lễ đáp lời một cách lịch sự, thái độ cũng rất khách khí, Chỉ là vì tấmLạc Thần Phú Đồ
"vẫn chưa được chính thức trả về cho quốc gia, vẫn thuộc vào tài sản tư nhân của ngài Lý Quốc Xương, hiện tại ông ấy vẫn đang đích thân bảo quản bức tranh này, chưa đưa đến phòng tranh Hạc Mỹ."
Còn về việc thẩm định tính thật giả của Lạc Thần Phú Đồ, Trương Văn Lễ tỏ ý bản thân cũng lực bất tòng tâm:
"Tôi cũng rất nóng lòng muốn được chiêm ngưỡng đẳng cấp của bảo vật quốc gia."
Thẩm Lưu Phi tiếp lời Trương Văn Lễ:
"Có tổng cộng chín tác phẩm"Lạc Thần Phú Đồ" được cất giữ tại các bảo tàng ở khắp nơi trên thế giới.
Phiên bản trong tay Lý Quốc Xương là bức thứ mười, đến nay mới chỉ xuất hiện trên các phương tiện truyền thông phương Tây, được một giáo sư tại đại học Princeton* Hoa Kỳ chuyên nghiên cứu về Lạc Thần Phú và Lạc Thần Phú Đồ nhận định là bút tích gốc.
Trong khi đó một vài học giả trong nước và những nhà giám định bảo vật tư nhân cũng đích thân đến Mỹ, có một luồng ý kiến cho rằng dù đây không phải tác phẩm gốc thì cũng là bản sao gần giống nhất với tác phẩm gốc của Cố Khải Chi.
"Y ngừng một lát rồi nói tiếp,"Có điều Ủy ban thẩm định di sản văn hóa quốc gia vẫn chưa đưa ra ý kiến về việc này, phải đợi bức tranh chính thức được trao trả cho quốc gia thì mới có thể cho người giám định.
"*Viện Đại học Princeton, còn gọi là Đại học Princeton, là một viện đại học tư thục tọa lạc ở Princeton, New Jersey, Hoa Kỳ. Princeton là viện đại học xếp thứ tư trong các trường và viện đại học cổ xưa nhất ở Hoa Kỳ và một trong tám trường và viện đại học của Ivy League."Vậy nên một cô gái còn chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy bức tranh sẽ không thể biết đó có phải hàng nhái hay không.
"Ai cũng hiểu về nguyên tắc minh bạch, Tạ Lam Sơn nhìn Thẩm Lưu Phi rồi đưa ra thắc mắc của mình,"Nhưng bức tranh này là bảo vật quốc gia bị thất lạc, bỗng nhiên xuất hiện ở nước ngoài lại còn làm nhiều học giả tin tưởng đó là bút tích gốc thì chắc hẳn phải có nguồn gốc thuyết phục chứ?Về vấn đề này thì phải để thầy Thẩm giảng cho chúng ta nghe.
"Trương Văn Lễ quay đầu mỉm cười nhìn Thẩm Lưu Phi, nhưng Thẩm Lưu Phi lại không hề nhìn hắn ta. Có thể thấy người này rất kính nể Thẩm Lưu Phi, thậm chí còn cảm thấy hơi sợ y. Tạ Lam Sơn tỏ ý muốn khám phá kiến thức, anh cười với Thẩm Lưu Phi:"Tôi muốn nghe thêm.Thẩm Lưu Phi nói:Tấm Lạc Thần Phú Đồ này hẳn là bức thư họa bị mất ở Tiểu Bạch Lâu, cũng chính là hàng Đông Bắc mà giới chơi đồ cổ Bắc Kinh vẫn thường nói.Đào Long Dược hỏi:Tiểu Bạch Lâu gì cơ?Vào thời chính phủ bù nhìn*, có một tòa nhà màu trắng trong cung ngụy quyền ở Trường Xuân*, nơi này chuyên cất giữ những bức tranh cổ và thư pháp mà Phổ Nghi* mang ra từ Tử Cấm Thành.
"Phổ cập khoa học xong, Thẩm Lưu Phi nói tiếp,"Sau khi Nhật Bản đầu hàng vào năm 1945, Phổ Nghi rút khỏi cung ngụy quyền Trường Xuân, để lại rất nhiều bảo vật quốc gia, rồi bị cấm vệ quân tranh cướp hết sạch.
Một vệ quân họ Tăng đã đánh cắp rất nhiều bức thư họa nổi tiếng, một trong số đó chính là bức Lạc Thần Phú Đồ trong tay Lý Quốc Xương bây giờ.
Hậu duệ của nhà họ Tăng đã sang Mỹ và ăn nên làm ra, nhưng gần đây đã bấp bênh bên bờ phá sản do ảnh hưởng từ cuộc suy thoái kinh tế Mỹ, vậy nên bọn họ đã mang bức tranh này tới hãng bán đấu giá Sotheby
"s*. Và cuối cùng nó đã được Lý Quốc Xương chốt mua với giá bốn triệu năm trăm đô la Mỹ. Chẳng qua khi đó ông ấy không ngờ bức tranh này lại có thể là tác phẩm gốc, vẫn cho rằng đó là tranh chép thôi…"
*Sotheby
"s là một hãng bán đấu giá nổi tiếng, và là hãng lâu đời thứ ba trong lĩnh vực này. Các phần chú thích còn lại nằm ở cuối chương. Đào Long Dược ngắt lời Thẩm Lưu Phi, hắn kinh ngạc hỏi:"Tranh giả mà có giá lên tới tận bốn triệu năm trăm đô la?!
"Thẩm Lưu Phi hờ hững nhìn hắn:"Tranh chép và hàng nhái là hai khái niệm khác nhau, tôi nghĩ chắc hẳn cô gái tới tố giác kia cũng đã bị nhầm lẫn, Lạc Thần Phú Đồ được cất giữ trong Bảo tàng Cố cung ở Bắc Kinh là một bản sao.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!