Chương 42: Bảo vật quốc gia (1)

Một tuần mới lại đến, đội trưởng đội trọng án lững thững bước vào cục thành phố, hắn đưa mắt tìm Đinh Ly đầu tiên, nhìn tóc cô nàng xong mới cảm thấy hài lòng. Con nhóc này không lừa hắn, tóc thật sự đã trở về màu đen.

"Đội trưởng Đào, có người tìm anh."

Đinh Ly nói với Đào Long Dược,

"Đã chờ khoảng mười phút rồi, cô gái đó nói là đến tố cáo với anh."

Tố cáo? Tố cáo tới thẳng đội trưởng đội trọng án là không đúng quy trình, Đào Long Dược nói,

"Có nhân viên cảnh sát đón tiếp mà."

Vẻ mặt Đinh Ly rất kỳ quái, như thể đang nhịn đau nhưng cũng giống nín cười:

"Người ta chỉ mặt gọi tên phải gặp anh bằng được, e là có vụ án lớn nên bọn em không dám tự chủ trương."

Đào Long Dược nhìn thoáng qua chỗ ngồi của Tạ Lam Sơn nhưng chưa thấy người đâu, hẳn là đến muộn. Hắn tức tối chửi một tiếng Không ra gì rồi quay đầu đi về phía phòng giải quyết tố giác.

Đinh Ly rảo bước nhanh hơn, cô nàng đi sát bên cạnh hắn, vẫn treo cái nụ cười quái gở trên mặt, không thèm nhìn đường mà chỉ nhìn hắn chằm chằm.

"Vẻ mặt gì đấy? Táo bón à?" Đào Long Dược ngứa ngáy hết cả người trước ánh nhìn này, hắn cân nhắc thêm một chút thì nghi ngờ lại càng nhiều hơn.

Sải bước tới trước cửa phòng tố giác, hắn nửa tin nửa ngờ đẩy cửa vào, vừa mới thấy người đang vắt tréo chân phía sau cánh cửa thì cảm giác buồn nôn tắc ngay cổ họng, khựng lại thấy rõ.

Không còn lớp điểm trang và mái tóc nhiều màu, không còn hai bím và váy ngắn, người tới đây tố cáo chính là cô em ăn trộm cởi mở bất ngờ tập kích cảnh sát bằng cách lột đồ khoe ngực ở quán bar hai ngày trước.

Đào Long Dược tức xì khói, căm phẫn tới độ tím ruột bầm gan, hắn quay đầu sang bên kia, nhìn Đinh Ly bằng ánh mắt hung hãn như khoét dao vào người cô nàng.

Đương nhiên Đinh Ly cũng biết thảm kịch xảy ra ở quán bar kickboxing tối hôm đó, muốn cười mà lại phải nhịn.

"Xin chào đội trưởng Đào."

Cô em ăn trộm chủ động chào hỏi, thu đôi chân thon dài đang gác trên bàn xuống, nhiệt tình bổ nhào về hướng Đào Long Dược.

Dừng, dừng lại!

Cô nàng còn chưa tới trước mặt, nửa người dưới của Đào Long Dược đã cứng đờ như phản xạ có điều kiện, mồ hôi lạnh túa ra trên trán, cảm giác đau đớn thốn không thể tả lại mơ hồ ập đến.

Rốt cuộc Đinh Ly cũng không nhịn nổi nữa, cô bật cười thành tiếng giòn tan.

Không còn lớp make up và áo quần lố lăng, cô gái này khá xinh đẹp, da trắng mắt phượng má hồng, toát ra dáng vẻ Mặt đua sắc với đào*, nhưng giờ đội trưởng Đào không có tâm trạng ngắm hoa, hắn trợn mắt lên nhìn, mặt còn đen hơn ông lão bán than:

"Sao cô tìm được tôi?"

*Trích từ

"Mi với liễu tranh xanh, Mặt cùng đào đua hồng" trong Xuân phú của Dữu Tín.

"Trong ví của anh có thẻ cảnh sát mà, tôi nhìn thấy rồi." Biết bản thân đang ở đâu nên cô nàng ăn trộm còn bổ sung thêm một câu,

"Tôi thấy của rơi nhưng không tham lấy, nhặt được ví của anh đành mở ra xem xem."

Ăn nói không biết ngượng, Đào Long Dược tức đến bật cười:

"Cô muốn tố cáo cái gì?"

"Anh không hỏi tôi tên gì trước à, không đúng quy trình lắm nhỉ?"

Thế cô tên là gì?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!