Vụ thảm sát giết cả nhà buộc đại đội trọng án thành phố Hán Hải nhanh chóng ra quân, tới hiện trường điều tra trước.
Đào Long Dược và Tạ Lam Sơn ngồi chung một xe, hai người ngồi ở ghế lái và ghế phó lái, hàng ghế sau có thêm cô em mới tới kia.
Thấy Tạ Lam Sơn uể oải không vui, Đào Long Dược cố ý trêu anh:
"Hầy, bên trên có quy định không được để lộ tình tiết vụ án cho những người không liên quan đến vụ án, cậu nói xem tôi đưa đồng chí cảnh sát giao thông tới hiện trường án mạng hình sự có phải phạm luật rồi không?"
Có lẽ vì gần đây gặp ác mộng mấy đêm liền, dường như luôn có dây thần kinh nào đó trong đầu anh bị người ta kéo căng, có thể đứt bất cứ lúc nào.
Tạ Lam Sơn day thái dương, hiện tại đầu anh lại đau âm ỉ, hoàn toàn không muốn tám nhảm với Đào Long Dược.
"Sao thế, khó chịu à?"
Đào Long Dược hỏi.
Không. Tạ Lam Sơn tùy ý nói bậy,
"Nhiều suy tư, không ngủ được."
Anh bị bệnh đau đầu từ sau khoảng thời gian nằm vùng, ban đầu chỉ hơi đau, gần đây mỗi khi phát tác lại như núi sụp đất đứt, làm người ta không tài nào chịu nổi.
Nhưng Tạ Lam Sơn không dám phát bệnh trước mặt cha con nhà họ Đào, chỉ sợ bọn họ hiểu lầm mình dính vào nghiện m@ túy trong lúc nằm vùng.
"Hút điếu thuốc đi cho tỉnh người."
Đào Long Dược rút tay trái khỏi vô
-lăng, đút vào túi quần móc bao Trung Hoa ra ném cho Tạ Lam Sơn.
Tạ Lam Sơn khẽ liếc qua, tỏ ý chê bai thuốc này quá lởm.
Đào Long Dược không tin nổi:
"Cậu chê Đại Tiền Môn của ông già thì thôi đi, Trung Hoa mà vẫn chê được?" Hắn giống Tạ Lam Sơn, toàn gọi thẳng cha ruột mình là ông già.
Tạ Lam Sơn cầm hộp thuốc lá màu đỏ lên xem, sau đó đành miễn cưỡng rút một điếu nhét vào miệng: Lửa.
Đào Long Dược lập tức lấy bật lửa ra châm cho anh.
"Cậu móc đâu ra tiền mà hút thuốc đắt như thế," Tạ Lam Sơn khẽ phả khói, hút được một hơi thì bỏ, vị thuốc Trung Hoa cũng vẫn khiến anh khó chịu,
"làm gì trái quy định à?"
"Sao thế được, người khác cứ nằng nặc đưa tôi đấy. Lần trước cục quản lý thuốc lá phối hợp với công an truy quét và chấn chỉnh đám bán thuốc lá lưu động, bắt được năm con buôn thuốc lá, trong đó tình cờ có một người tôi quen."
Đào Long Dược nói,
"Là Trương Ngọc Xuân đó, cậu cũng từng gặp rồi."
Tạ Lam Sơn gật đầu: Có nhớ.
"Thằng nhãi đó từng hít m@ túy, giờ cải tà quy chính, nuôi cả gia đình ăn cháo cầm hơi cũng chẳng dễ dàng. Tôi thấy có học sinh mặc đồng phục cấp hai mua thuốc của nó, nó bèn giơ nắm đấm lên dọa thằng nhãi kia chạy biến, tôi hỏi thăm một chút thì biết chỉ có tên đó không bán thuốc giả trong số năm đứa buôn thuốc lá bị bắt.
Vậy nên tôi mới đánh tiếng với công an thụ lý vụ đó, mặc dù không có giấy phép nhưng tính chất tội nhẹ, không trái quy định nên chỉ giáo dục khuyên nhủ rồi thôi.
"Đào Long Dược cười cười,"Là cậu dạy cho tôi đó.
Luật pháp nghiêm minh hành động khoan dung, là sự từ bi của người chấp pháp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!