Sau khi ra viện, Tạ Lam Sơn vẫn luôn muốn tìm bằng được người phụ nữ mặc áo trắng trong giấc mơ kia, giấc mơ ấy quá đỗi chân thực, sống động đến mức đáng sợ, tựa như vẽ tranh trên nền giấy trắng, ban đầu phác nét rồi sau đó tô màu, và rồi hoàn toàn hiện rõ vào thời khắc anh bị đâm xe.
Anh hoài nghi liệu có phải mình đã thật sự gặp người phụ nữ đó hay không, có phải trí nhớ của mình bị thiếu hụt phần nào hay không.
Dùng phương pháp điều tra hình sự thì hẳn là sẽ được thôi.
Tạ Lam Sơn đi tìm Tiểu Lương, hóa ra cậu ta vẫn phụ trách mảng này sau khi cựu chuyên gia mô phỏng chân dung về hưu và trước khi Thẩm Lưu Phi tới.
Tiếc rằng mày mò hết cả tiếng đồng hồ trước máy tính nhưng vẫn chẳng thu hoạch được gì. Tạ Lam Sơn giơ tay gõ vào đầu Tiểu Lương một cái, hùng hổ nói:
"Ngẫn quá, chẳng giống tí nào."
"Anh ơi dù sao máy tính cũng là vật chết mà."
Phần mềm mô phỏng chân dung chuyên dụng của công an đang được chạy trên máy tính, Tiểu Lương cũng đành chịu thôi, cu cậu mặt nhăn mày nhó,
"Bằng vào mấy câu nói mơ hồ của anh mà muốn phục chế một gương mặt người hoàn chỉnh, thần thiếp không làm được!"
Tạ Lam Sơn vẫn nhìn cậu ta chằm chằm.
Tiểu Lương nảy ra ý nghĩ:
"Chẳng phải giờ có chuyên gia đến rồi hay sao, anh đi tìm Thẩm Lưu Phi đi!"
Thẩm Lưu Phi là chuyên gia đặc phái của tỉnh nên cũng không hay có mặt thường xuyên trong cục điều tra hình sự thành phố, phòng làm việc của y không cùng tầng với bên đội trọng án của Tạ Lam Sơn.
Tạ Lam Sơn hơi nhíu mày, nhìn thoáng qua phòng làm việc chưa một ai đi vào mà trầm ngâm nghĩ về tính khả thi của việc này.
Đáp án là không được, ít nhất thì tạm thời không được.
Anh vẫn chưa thể hoàn toàn tin tưởng Thẩm Lưu Phi. Tiểu Lương là đứa nhiệt tình lại thần kinh thô, cũng không có mưu mô gì, anh hỏi cậu ta vấn đề cá nhân không liên quan tới vụ án thì cậu ta nghe rồi cũng sẽ quên.
Nhưng Thẩm Lưu Phi cực kỳ tinh ý, Tạ Lam Sơn vẫn còn rất nhiều băn khoăn về giấc mơ không biết kết quả và về người phụ nữ chẳng rõ là ai kia.
Buổi tối anh đi tăng ca theo Đào Long Dược, tới một quán bar kickboxing* mới nổi lên gần đây ở thành phố Hán Hải, nghe bảo là phải điều tra một vụ án.
*Kickboxing, đôi khi được gọi là Quyền cước là một nhóm các môn thể thao chiến đấu độc lập dựa trên đá và đấm, lịch sử phát triển từ karate, Muay Thái và boxing của phương Tây. Kickboxing được thực hành để tự vệ, tập thể dục, hay như một môn thể thao tiếp xúc.
Hai người không định công khai thân phận cảnh sát của mình nên ăn mặc rất thoải mái. Tạ Lam Sơn mặc chiếc áo sơ
-mi đen rộng rãi, nhưng anh không buộc tóc lên. Cũng may hai hôm nay lão Đào đi họp bên ngoài nên không ai bắt anh đi cắt tóc hay viết kiểm điểm.
Có hai người từng nói anh để tóc dài rất đẹp, nhìn hình phản chiếu chân thực từ trong gương thì quả thực đúng là đẹp trai thật.
Vào quán bar, có người huýt sáo, hôn gió lại liếc mắt đưa tình với anh.
Bao nhiêu âm thanh và ánh mắt ngập tràn s@c tình ấy đều bị vết sẹo to tổ chảng trên lông mày và vẻ hùng hổ dữ dằn của Đào Long Dược dọa cho chạy biến.
Đào Long Dược nói xế chiều hôm nay mới nhận được thông tin, bảo rằng có một băng trộm cướp đã lẩn trốn vào đây. Mấy hôm vừa qua nơi này đang tổ chức giải đấu quyền ngầm, rồng tôm hỗn loạn, người nước ngoài tới góp vui cũng nhiều nên phải tập trung điều tra.
"Mấy vụ kiểu này để an ninh trật tự làm là được," Tạ Lam Sơn vẫn tưởng là bắt mấy tên trộm tép riu bình thường nên cự nự,
"sao còn phiền đội trưởng đội trọng án đại giá quang lâm thế?"
"Không phải trộm bình thường, là loại chuyên trộm những tác phẩm nghệ thuật." Đào Long Dược nói,
"Hơn nữa tôi cũng muốn xem quán bar kickboxing nổi tiếng ầm ĩ này thế nào."
Tạ Lam Sơn nhoẻn cười, ánh mắt cũng lấp lánh đào hoa:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!