Xe hỏng ngay lập tức, người hôn mê tại hiện trường, may nhất chính là cái xe bị va đập nát bét nhưng khung xe lại rất cứng cáp, không hề bị biến dạng quá nhiều.
Góc va chạm cũng khá may mắn, tuy não Tạ Lam Sơn bị xuất huyết bên trong, hai bên phổi bầm dập nhưng chưa tới mức trí mạng, âu cũng nhờ vào dây an toàn và túi khí. Anh không cần thực hiện phẫu thuật mở sọ não, chỉ cắm máy thở và cuối cùng đã tỉnh lại sau bốn ngày hôn mê.
Mở mắt ra đã thấy một người phụ nữ mặc áo trắng đang cúi đầu hí hoáy cắm ly trắng bên cửa sổ. Hôn mê nhiều ngày nên mắt tạm thời chưa thích ứng được với ánh sáng, anh còn tưởng là gương mặt mình đã nhìn thấy khi gặp ảo giác lúc tai nạn xe.
Tạ Lam Sơn kinh hãi cố ngồi dậy: Cô là…
Người phụ nữ bên cửa sổ quay đầu lại, hóa ra là Tống Kỳ Liên.
Trong phòng bệnh không có y tá, người chăm sóc anh suốt mấy ngày nay là Tống Kỳ Liên.
Tống Kỳ Liên thay hoa cũ đã hơi héo bằng hoa ly mới mua, tỉ mỉ cắt bớt cành lá rồi mới cắm vào bình. Quay đầu lại thấy Tạ Lam Sơn đã tỉnh, cô bèn rót cốc nước cho anh.
Ngại quá.
Tạ Lam Sơn nhận nước,
"Lại còn phiền em tới chăm sóc tôi nữa."
Việc nên làm mà, Giọng Tống Kỳ Liên rất hay, vài chữ giản đơn lại tựa như đang ngâm thơ, làm người nghe cực kỳ thoải mái.
Cô nhìn thẳng vào Tạ Lam Sơn, nói lời cảm ơn với anh từ tận đáy lòng,
"con em là một trong số những đứa bé được anh cứu."
Cũng may là Tạ Lam Sơn đã quyết định hi sinh bản thân vào thời khắc cuối cùng nên không một ai trong đám trẻ con ra ngoài đi chơi kia bị thương, nặng nhất chỉ có một nhóc mập bị vấp ngã trong lúc luống cuống, sợ đến mức tiểu cả ra quần.
Đứa con trai Lưu Sướng của Tống Kỳ Liên cũng ở đó.
"Cảm ơn anh đã cứu con em," Tống Kỳ Liên nghiêng người tới, nhẹ nhàng ôm lấy Tạ Lam Sơn rồi lặp lại, cảm ơn anh.
Trong vòng tay mềm mại thơm ngát của người phụ nữ đã lâu không gặp, Tạ Lam Sơn vô thức cảm thấy thấp thỏm không yên, lòng cũng khẽ run lên sợ hãi. Sự rung động nhỏ đến mức không thể phát hiện ra này tựa như viên đá ném xuống mặt hồ, nước bắn ra tung tóe.
Tống Kỳ Liên nhắm mắt lại rồi vùi mặt vào cổ anh, cô vẫn một mực ôm anh, khắng khít không rời.
Cảm ơn gì chứ. Tạ Lam Sơn giơ tay lên định đáp lại cái ôm của Tống Kỳ Liên nhưng rồi vẫn thấy không ổn. Do dự một lát, cuối cùng anh chỉ lịch sự vỗ vỗ lên lưng Tống Kỳ Liên, anh nói,
"Giống như mười năm trước vậy, tôi vẫn bằng lòng đánh đổi cả mạng sống vì em."
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, một người đàn ông đi vào:
"Không làm phiền hai người chứ."
Tống Kỳ Liên nghe thấy giọng nói của người thứ ba thì hốt hoảng rụt tay lại, cô lén gạt nước mắt nơi khóe mi, quay đầu nhìn người đàn ông đứng ngoài cửa.
Cô nói với Tạ Lam Sơn:
"Hôm qua đội trưởng Tùy qua thăm anh, lâu rồi hai người không gặp mặt, có gì cứ tâm sự nhé."
Tống Kỳ Liên ôm lấy bó hoa ly được thay rồi đi lướt qua người đàn ông, rời khỏi phòng bệnh.
Một người đàn ông rất anh tuấn, không nóng nảy nhiệt tình hừng hực như Đào Long Dược, cũng không lãnh đạm xa cách như Thẩm Lưu Phi, người này có khí chất không hề tầm thường nhưng lại hiền hòa thân thiện, nụ cười làm người ta vui lây luôn nở trên môi.
Tạ Lam Sơn giương mắt lên thấy người kia thì hốc mắt nóng bừng. Số may nên sống sót, chẳng qua hiện tại cả người anh đều đau nhức, ruột gan quặn thắt, phổi thì rát bỏng, xương cốt toàn thân cũng rất èo uột, khẽ chạm vào thôi là kêu răng rắc.
Nhưng anh vẫn ưỡn thẳng người với tư thế đẹp trai nhất của mình, hô một tiếng đầy kính nể: Đội trưởng.
Người đàn ông nọ gật đầu rồi cười với anh:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!