Chương 23: Truy đuổi và chạy trốn (3)

Trương Ngọc Xuân bị đưa về cục thành phố, nhưng cậu ta lại im thin thít không nói chữ nào trong phòng thẩm vấn.

Chẳng biết cậu ta nghe đâu cái câu

"cương quyết phản kháng, Tết đến về nhà*", cậu ta sợ bản thân nói nhiều thành nói dại, có nói cũng chưa chắc người ta đã tin, vậy nên khi Đào Long Dược sốt xình xịch ép hỏi kèm một đống bằng chứng được bày ra trước mặt, cậu ta đã đưa ra một hạ sách dựa vào sức phán đoán chỉ mình cậu ta mới có, đó là đấu tranh tuyệt thực.

*Đây là câu nói người ta truyền tai nhau khi Trung Quốc đưa ra chính sách hình sự

"nhận tội thì khoan dung và phản kháng thì phạt nghiêm", nghĩa là những tội phạm khai báo triệt để và trung thực sự thật tội phạm của họ nên được xử lý khoan hồng, và những người từ chối khai báo trung thực phải bị xử lý nghiêm khắc.

Ở đây Trương Ngọc Xuân sợ bản thân khai hết ra không ai tin nên mới cương quyết không khai, không khai mà không có đủ bằng chứng thì vẫn có cơ hội được thả về.

Quy trình thẩm vấn nghi phạm yêu cầu hai cảnh sát nhân dân cùng có mặt, Tạ Lam Sơn đi từ ngoài phòng vào, anh bưng một cái bát tô to tới rồi bắt đầu múa mép với Tiểu Lương ngồi cạnh đội trưởng Đào: Cậu ra ngoài đi.

Mùi tươi ngon bốc lên ngào ngạt, măng khô chua, thịt cá mềm, thứ mà Tạ Lam Sơn mang vào phòng thẩm vấn chính là món ăn nổi tiếng ở quê Trương Ngọc Xuân, cá nấu măng chua.

Đào Long Dược khiển trách Tạ Lam Sơn:

"Cậu làm gì thế, như vậy là vi phạm quy định!"

"Đói chứ sao, điều tra vụ án tới tận giờ còn chưa được ăn gì." Tạ Lam Sơn thoải mái ngồi xuống, hướng cái bát trong tay lại gần trước mặt Trương Ngọc Xuân,

"Nội quy là vật chết, người thì sống sờ sờ, cả hai cứ tiếp tục đi."

"Cậu nói vừa mới vào nhà đã hôn mê bất tỉnh, sao thế được?! Băng ghi hình cho thấy tự cậu đã đi ra ngoài…"

Một tiếng xì xụp vang lên, Tạ Lam Sơn nhấp một hớp canh cá vàng óng đầy hấp dẫn, sau đó anh tặc lưỡi: Ngon quá đi.

Bình thường anh ăn cơm luôn im thin thít, chẳng bao giờ gây ra tiếng động lớn thế này, Đào Long Dược lườm anh rồi lại tiếp tục nã đạn với Trương Ngọc Xuân:

"Cậu đã chịu về cùng chúng tôi thì tốt nhất nên khai hết từ đầu tới cuối đi, có thấy chữ trên tường lúc đi vào không? Nhận tội thì khoan dung, phản kháng thì phạt nghiêm."

Trương Ngọc Xuân mấp máy môi, vốn có vẻ định nói gì đó nhưng khi thấy bức tường phía sau mà Đào Long Dược chỉ thì lại nuốt ngược trở vào, tiếp tục giữ im lặng.

Chứng cứ rành rành…

Lại là tiếng xì xụp ngắt lời hắn, Đào Long Dược tức giận lườm Tạ Lam Sơn: Tạ Lam Sơn!

"Đàn anh ơi, thịt băm xốt cà của anh tới rồi nè." Đinh Ly bước vào phòng thẩm vấn, đặt một cái bát sứ lên bàn một cách cực kỳ tùy ý, một món ăn ba màu đỏ gồm cà chua, thịt lợn và ớt đỏ được phủ trên cơm tẻ, nước xốt đỏ tươi bóng bẩy, chẳng qua thịt được thái không đều, lợn cà lợn cợn.

Đã nhịn đói ba bữa, mùi hương làm Trương Ngọc Xuân nuốt nước bọt, rướn cổ nhìn đồ ăn trên bàn.

Tạ Lam Sơn chậm rãi trộn đều nước xốt với cơm, anh ngẩng đầu nhìn Trương Ngọc Xuân:

"Thịt băm xốt cà chính gốc, cực kỳ đưa cơm."

Người bản địa biết rõ đồ ăn quê mình, Trương Ngọc Xuân không nén nổi phải nói:

"Thịt thái to quá, đâu ra mà gốc."

Bác gái ở căn tin là người phương Bắc nên không biết nấu món này, Tạ Lam Sơn vừa cầm điện thoại xem công thức nấu ăn vừa cầm muôi đảo, chế biến ra thứ hương vị quê nhà cho Trương Ngọc Xuân. Anh cố tình không băm thịt lợn để cho khác với món gốc.

Tạ Lam Sơn mỉm cười:

"Đợi cậu được thả về nhà thì nhớ mời tôi đi ăn."

Hương vị khơi dậy nỗi nhớ quê hương, hai chữ về nhà lại càng lay động tâm lý nhạy cảm của Trương Ngọc Xuân, mặt cậu ta đầy bi thương:

"Thật sự còn về được nhà sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!