Chương 22: Truy đuổi và chạy trốn (2)

Tạ Lam Sơn cúp máy rồi vội vàng chạy ra ngoài, Thẩm Lưu Phi cũng đứng dậy theo: Tôi đi cùng.

Tạ Lam Sơn quay đầu lại cười cảm kích:

"Vậy lại ké xe của anh."

Thẩm Lưu Phi khẽ gật đầu, sắc mặt y nghiêm nghị:

"Nói cho tôi nghe toàn bộ về kẻ tình nghi đi."

Lệnh truy nã cấp B mới đưa ra không lâu đã có người trình báo, cung cấp manh mối quan trọng bắt được nghi phạm hình sự, phần thưởng là năm mươi ngàn tệ tiền mặt; nếu bắt giữ được nghi phạm hình sự thì sẽ được thưởng một trăm ngàn tệ tiền mặt.

Trương Ngọc Xuân trốn tránh ẩn nấp mấy ngày, cuối cùng vẫn bị một người phụ nữ nhặt ve chai phát hiện. Người phụ nữ này thân là mẹ nên luôn muốn chuyển con trai sang trường tiểu học tốt hơn, thế nhưng chi phí lên tới trăm ngàn.

Sau khi thông báo cho cảnh sát nơi ẩn nấp của Trương Ngọc Xuân, bà ta nấp trong bóng tối quan sát kẻ tình nghi này, càng nhìn càng cảm thấy vóc người cậu ta thấp bé gầy gò, tự bà ta cũng có thể bắt giữ.

Không phải bà ta không biết người mình đang đối mặt là nghi phạm hình sự của một vụ án giết cả nhà cực kỳ nghiêm trọng, hai tay giết sáu mạng người, chắc chắn là kẻ độc ác hung tàn cực độ, nhưng nghĩ đến cái gia đình mà bà ta đã đổ mồ hôi sôi nước mắt để gìn giữ, nghĩ đến con ngõ dơ dáy, những mảnh gói vỡ vụn, chén tàn cơm lạnh trong nhà, nghĩ đến một trăm ngàn quyết định tương lai của con trai, bà ta lại cảm thấy nhiệt huyết dâng trào trong lồ ng ngực, huyệt thái dương cũng giật giật theo.

Người phụ nữ nhặt một thanh thép đầu nhọn lên, tư thế giống như báo săn mẹ đang săn thức ăn cho báo con, bà ta cẩn thận lại gần cậu ta trong bóng tối…

Khi đám Tạ Lam Sơn đuổi đến thì Trương Ngọc Xuân đã bị bao vây, tuy nhiên cậu ta đang bắt giữ một con tin, thanh thép bén nhọn kề sát vào cổ người phụ nữ, chính là bà mẹ muốn nộp học phí cho con trai.

Sắc trời tối đen, Trương Ngọc Xuân ẩn nấp trong nhà xưởng bỏ hoang lâu ngày, bên ngoài nhà xưởng có rất nhiều cây cổ thụ, một số cành nhánh vặn vẹo bám vào thân cây, một số khác lại lố nhố đâm ra tua tủa, giương nanh múa vuốt chắn trước song cửa.

Ánh trăng xuyên qua kẽ hở giữa cành cây và cửa sổ, dùng thứ ánh sáng yếu ớt bé nhỏ để chia cắt không gian trong nhà xưởng thành từng mảnh.

Nhà xưởng đã bị phá dỡ tan hoang, mấy tấm bạt dài treo trên xà nhà nhìn như ma quỷ phất phơ.

Tầm nhìn quá tệ.

Trương Ngọc Xuân cao chưa tới mét bảy, khi giữ người phụ nữ trung niên có vóc dáng ngang ngửa mình phía trước thì vừa khéo chắn hết góc bắn lý tưởng. Đào Long Dược xoa dịu rồi bắt đầu đe dọa, dùng thái độ vừa hiền vừa nghiêm để khuyên cậu ta buông vũ khí.

Nhưng có lẽ Trương Ngọc Xuân đã sắp phát điên và sụp đổ, dù đội trưởng Đào nói đến độ khô khốc cả họng thì cậu ta vẫn giữ chặt con tin không buông. Thanh thép trong tay cậu ta đâm một nhát vào cổ con tin, mở ra một lỗ máu.

Tiến thoái lưỡng nan, đây là tình cảnh mà toàn bộ cảnh sát đều không muốn gặp phải. Kẻ tình nghi bắt giữ con tin, nghi phạm chưa bị định tội mà con tin lại gấp gáp chờ giải cứu, vấn đề là có nổ súng hay không và nổ súng như thế nào.

Một khi giải cứu thất bại, con tin thương vong thì chắc chắn sẽ phải hứng chịu cơn thịnh nộ của dư luận, nhưng dù giải cứu thành công thì cũng sẽ có người dấy lên nghi ngờ: Tại sao không bắn vào vị trí không yếu hại của nghi phạm.

Không nhiều người biết cách khống chế này là đang mạo hiểm tính mạng của con tin, sau khi kẻ bắt cóc bị thương thì có thể phản ứng quá khích, sơ hở nhiều hơn hẳn so với bắn một phát chết ngay.

Tuy Tạ Lam Sơn đã được phục chức nhưng súng của anh vẫn đang bị tịch thu, anh khẽ vươn tay ra với Tiểu Lương đang chĩa súng vào Trương Ngọc Xuân: Đưa súng cho tôi.

Tiểu Lương thắc mắc:

"Tạ Lam Sơn, anh vừa mới bị xử phạt đấy, chuyện này vẫn chưa xong mà."

Tất cả cảnh sát đều chỉ muốn ném khẩu súng cảnh sát nóng bỏng tay này đi, vậy nên cậu ta không thể hiểu được tại sao lúc này Tạ Lam Sơn lại muốn chường mặt ra.

Tại sao một người lại đưa ra cùng một lựa chọn tồi tệ hai lần liên tiếp như thế.

"Cậu có thể đảm bảo hạ gục kẻ bắt cóc mà con tin vẫn không bị tổn thương chỉ với một phát bắn không?" Tạ Lam Sơn bình thản nhìn Tiểu Lương, Tôi thì có.

Nhưng mà… Tiểu Lương đưa súng lục qua nhưng vẫn còn do dự.

"Tính mạng của con tin quan trọng hơn tất thảy." Tạ Lam Sơn nhắm súng vào Trương Ngọc Xuân đứng gần đó, vẻ mặt anh nghiêm túc hơn bao giờ hết,

"Còn việc về sau tôi có bị phê bình khiển trách hay không thì không phải việc cần lo lắng lúc này."

Mồ hôi chảy xuống thái dương, Tạ Lam Sơn nheo mắt lại tìm góc bắn một phát ăn ngay. Phân tích từ đủ các điểm đáng ngờ thì anh không cho rằng Trương Ngọc Xuân là hung phạm, nhưng nếu khuyên bảo không hiệu quả, người nọ thật sự mất kiểm soát làm con tin bị thương thì anh sẽ không thể không lựa chọn hạ gục cậu ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!