Căn cứ theo lời khai của Thẩm Lưu Phi, chẳng bao lâu sau đội trưởng Đào đã rút được đầu dây từ một đống bùi nhùi, bị quấy nhiễu tình d*c khi đi làm chắc chắn là một hướng điều tra, ngoài ra vốn không có mấy công ty thiết kế làm chủ đề escape room ở thành phố Hán Hải, gần đây muốn mở rộng thì lại càng dễ thu hẹp.
Không bao lâu sau, thông tin về người đàn ông khả nghi trong bức ảnh kia cũng lộ ra, người nọ tên Lý Duệ, quả thực là bạn trai Tùng Dĩnh.
Hồ sơ sạch sẽ, liếc qua là nắm rõ hết, không có vết nhơ hay tiền án như bọn họ dự đoán, trái lại còn rất nổi trội xuất sắc.
Người này ba mươi ba tuổi, tốt nghiệp trường danh giá, là một trong những thanh niên khởi nghiệp xuất chúng, cũng là một tình nguyện viên ưu tú của thành phố, là một học sinh xuất sắc có xuất thân gia đình tốt, có thể tra được rất nhiều thông tin trên mạng.
Hiện tại Lý Duệ đang điều hành một công ty thiết kế escape room tên là Quỳnh Lập, khá có tiếng trong ngành.
Đào Long Dược cảm thấy có một điểm rất khó hiểu trong hồ sơ của Lý Duệ, một người trẻ xuất sắc như thế này thì sao người cha Tùng Chí Minh của Tùng Dĩnh lại phản đối gay gắt chuyện kết hôn giữa con gái và anh ta như vậy?
Sau khi vụ án có đầu mối, đội trưởng Đào lập tức kéo Đinh Ly tới công ty mà Tùng Dĩnh từng làm việc hồi trước, nghĩ lại thì Tùng Dĩnh đã vội vã nghỉ việc, có lẽ là liên quan đến quấy rối tình d*c.
Đinh Ly là một cô gái có tính cách dễ mến, lần trước đã từng trình thẻ cảnh sát nên chẳng bao lâu sau đã hỏi thăm được từ đồng nghiệp cũ của Tùng Dĩnh, ông chủ đứng đầu của công ty văn hóa này họ Ngưu, tên là Phi Phàm, ông chủ Ngưu là cá mập nói một không hai trong công ty nhưng lại là cá con trước mặt bà vợ Kim Thiến.
Mấy cô bé ở công ty cũng sợ bà ta như sợ cọp, bảo rằng bà chủ Ngưu có tính tình hung dữ lại còn bị bệnh đa nghi, bình thường quản hết cái này tới cái nọ, thám thính thăm dò khắp nơi sợ có con nhỏ hồ ly tinh nào dụ dỗ cướp chồng mình.
Ban quản lý của công ty đều là đàn ông đã có vợ, chỉ có lãnh đạo phòng nhân sự và phòng thiết kế của Tùng Dĩnh là nữ. Sếp trước của Tùng Dĩnh tên là Lang Lệ, đã hơn ba mươi tuổi, là dạng người có khí chất, thoạt nhìn cũng dễ bắt chuyện.
Đinh Ly đang hỏi thăm chị ta về chuyện quấy rối tình d*c thì có một người phụ nữ phấn son lòe loẹt đi tới, hô lớn bằng chất giọng rất chói:
"Làm gì đấy? Trả lương cho các người để ngồi nói chuyện phiếm à?"
Người phụ nữ này chính là Kim Thiến, tuổi xấp xỉ Lang Lệ, liếc qua thì thấy đường nét gương mặt cũng đẹp nhưng lại chẳng giấu được sự từng trải và dấu vết tuổi tác.
Công ty bên cạnh đang đập đi xây lại nên thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng lắp đặt sửa chữa, rõ ràng Kim Thiến không muốn phối hợp cảnh sát điều tra, bỗng nhiên có lý do sinh sự nên chị ta bèn lớn tiếng với đội trưởng Đào:
"Cảnh sát các người không quản lý chuyện gây phiền nhiễu tới nhân dân à, bên ngoài ầm ĩ như thế thì chúng tôi làm việc kiểu gì?!"
Sau đó chị ta xoay người đi mất.
Đinh Ly lặng lẽ nhìn chân của Kim Thiến rồi lắc đầu với Đào Long Dược, giám định dấu chân đã cho ra kết quả phân tích về kẻ tình nghi xuất hiện ở sau vườn nhà họ Tùng, người phụ nữ này hoàn toàn không phù hợp với kết quả kiểm tra dù là chiều cao, vóc người hay cỡ giày.
"Ngại quá, bà chủ nhà chúng tôi là vậy đấy."
Thấy bà chủ đi rồi, Lang Lệ lắc đầu áy náy với đội trưởng Đào và Đinh Ly, chị ta khẽ thở dài,
"Tôi khá thân với Tiểu Tùng trước khi em ấy nghỉ việc, sau khi nghỉ thì ít liên lạc với nhau hơn nhưng có lần đã nghe em ấy nói một câu, không chỉ bị quấy rối mà hình như còn bị bà vợ nhà đó cho người theo dõi và đe dọa, cũng không biết là ai."
"Nếu quần chúng nhân dân nào cũng phối hợp với cảnh sát như chị thì không lo không bắt được phần tử phạm tội." Cùng là phụ nữ nhưng Kim Thiến cay nghiệt như quả ớt chỉ thiên, Lang Lệ lại ngọt thơm như dòng suối trong veo, Đinh Ly rất thích chị ta.
"Nếu cảnh sát nhân dân nào cũng xinh đẹp như em thì ai còn hơi đâu đi phạm tội nữa, chỉ lo nhìn em thôi." Lần thứ hai gặp mặt, Lang Lệ có ấn tượng rất tốt với Đinh Ly, còn chủ động để lại wechat của mình, bày tỏ bằng lòng phối hợp cảnh sát điều tra.
Chị ta tiếc nuối nói,
"Tiểu Tùng là một cô gái xinh đẹp, ong bướm vây quanh nào có ít đâu, còn trẻ vậy đã ra đi rồi, thật sự đáng tiếc."
Ra khỏi công ty cũ của Tùng Dĩnh, Đào Long Dược định tới công ty thiết kế escape room của Lý Duệ để điều tra tiếp, hắn chợt nhớ tới Tạ Lam Sơn đang bị ông già cấm cửa nên đã gọi một cuộc an ủi anh.
Vẫn y như trước, bỏ qua khách sáo hàn huyên, nhấc máy một cái là nói móc châm chọc, càng thâm càng tốt.
"Trời sắp nóng tới nơi rồi, điều khiển giao thông dưới ánh nắng chói chang, cẩn thận cảnh sát giao thông biến thành"cảnh sát cháy khét
"nha, phải chống nắng cẩn thận đó."
*Cảnh sát giao thông [Jiāojǐng] có chữ đồng âm với [Jiāo] nghĩa là cháy bỏng, cháy khét; than đá; nghĩa mở rộng là lo lắng, sốt ruột.
"Ông đây mãi trắng, phơi nắng cũng không đen."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!