Đào Long Dược vốn đang chuẩn bị đi điều tra manh mối, vậy mà giờ manh mối lại tự đến tay, hắn dùng điện thoại kiểm tra thời gian mở cửa của phòng tranh Hạc Mỹ, vừa khéo hôm nay có tiết của Thẩm Lưu Phi.
Đào Long Dược nhướng mày với Tạ Lam Sơn, vết sẹo bên lông mày cũng dựng lên theo:
"Chọn ngày chẳng bằng hôm nay, đi không?"
Hỏi cho có thôi chứ cũng chẳng cho Tạ Lam Sơn cơ hội từ chối, Đào Long Dược dồn sức đánh vô
-lăng quay đầu xe nhanh như chớp.
Lại một luồng gió nóng phả vào mặt, Tạ Lam Sơn ngửa đầu dựa vào ghế phó lái, anh nhắm mắt: Lái nhanh lên.
Tay anh vẫn luôn đặt trên viên đạn trước ngực, xe hơi xóc nảy, trái tim trong lồ ng ngực cũng theo đó mà tròng trành.
Dọc đường đi qua cục điều tra hình sự, Đào Long Dược nhấn chân phanh, nhìn xung quanh rồi hai mắt bỗng sáng bừng, hắn nói phải đi lấy báo cáo khám nghiệm tử thi.
Tạ Lam Sơn không xuống xe, anh biết thừa tên kia chỉ mượn việc phá án để làm việc đáng khinh, vậy nên chỉ hạ cửa kính xe xuống rồi nhắc Đào Long Dược: Cho cậu hai phút.
Tô Mạn Thanh đang đứng ở cửa lớn của cục điều tra hình sự với một nhân viên cảnh sát nữ, chưa ra khỏi cửa thì chị ta bỗng vươn tay nắm lấy vai cô cảnh sát, kéo cô tới trước mặt mình, sửa lại cổ áo bị lật ngược cho cô gái một cách cực kỳ quan tâm.
Tô Mạn Thanh vốn cao gầy, chị ta cao một mét bảy mươi sáu, cộng thêm đôi giày da cao gót khiến cô nhóc cảnh sát kia giống như chim non nép mình, tùy cho chị ta ôm vai kéo lấy, quả thực như sắp nhào vào ngực người trước mặt.
"Chú ý tác phong và kỷ luật cảnh sát của em."
Chị ta sửa lại áo rồi nói với cô cảnh sát nhỏ tuổi.
Bình thường pháp y Tô đều nghiêm túc không tùy tiện nói cười, khí thế áp đảo, mỗi khi lên tiếng là dọa cho người ta liêu xiêu. Nhưng đối với cô cảnh sát trước mắt, Tô Mạn Thanh có dạy dỗ cũng rất mềm mỏng, cụp mắt khẽ cười, chút dịu dàng hiếm thấy lóe lên nơi đáy mắt.
Tạ Lam Sơn nhìn thấy hết từ đầu tới cuối, anh nhẹ nhàng huýt sáo.
Đào Long Dược bước nhanh tới trước mặt Tô Mạn Thanh, không cần Tạ Lam Sơn nhắc nhở thì hắn cũng hiểu được hàm ý trong tiếng huýt sáo của anh, giới tính của cậu khác với xu hướng tính dục của người ta, đừng có làm hề nữa.
Tô Mạn Thanh thấy Đào Long Dược thì nói bằng giọng điệu của người làm việc công:
"Báo cáo giám định pháp y sẽ được gửi đi trong thời hạn luật quy định, phát hiện khám nghiệm mới cũng đã được thông báo kịp thời, đội trưởng Đào thật sự không cần phải đích thân tới."
Lần này kết quả khám nghiệm tử thi được đưa ra khá nhanh, vụ án không phức tạp, thi thể được tìm thấy tương đối sớm, hung thủ cũng không cố ý hủy hoại thi thể để cản trở phán đoán của bác sĩ pháp y.
Đội trưởng Đào chất đầy tâm sự trong bụng, còn chưa kịp thổ lộ đã bị ánh mắt lạnh lẽo của pháp y Tô đuổi đi.
Ồ, Tạ Lam Sơn.
Tô Mạn Thanh hơi nghiêng người gọi một tiếng với Tạ Lam Sơn nãy giờ vẫn ngồi trong xe đang ôm thái độ hóng hớt.
Tạ Lam Sơn thò đầu ra khỏi kính cửa xe, nụ cười rực rỡ xán lạn: Có gì dạy bảo à?
Tô Mạn Thanh đánh giá anh bằng ánh mắt đầy áp lực, chị ta nhìn anh chằm chằm, không phải sự tán thưởng yêu thích dành cho người khác giới mà giống thợ săn dò xét con mồi hơn.
Một lúc lâu sau, chị ta mới mỉm cười nói:
"Tôi không nhìn cậu, vì cậu không phải gu của tôi."
Tạ Lam Sơn đứng hình một lát rồi chợt nhận ra, bàn tán sau lưng người khác là không đúng, người ta đã nghe thấy suy đoán không có căn cứ của mình lần trước rồi.
Anh xoa xoa cánh mũi rồi giấu nhẹm sự lúng túng bằng một nụ cười vô hại: Thế thì tiếc thật.
Sau khi va chạm ánh mắt với Tạ Lam Sơn, Tô Mạn Thanh lại nhìn sang Đào Long Dược bên cạnh rồi nói với đội trưởng đội trọng án bằng giọng điệu nửa trêu đùa nửa ra lệnh:
"Phá xong vụ án này rồi hẵng đến hẹn tôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!