Chương 1: Hồi 1: Đen trắng - Chương 1: Bóng đè (1)

Một người đàn ông chìm dần xuống nước.

Giống như mọi khi, cơn buồn ngủ của anh lại hoàn toàn bay biến, mặc cho nước lạnh tràn qua mắt mũi và phủ kín đỉnh đầu, anh khẽ mở to mắt, hòa trong đó là vẻ mặt lãnh đạm lại mơ màng.

Một tiếng sấm rền, kéo theo đó là cơn mưa ào ào như trút nước. Kẻ ham ngủ cũng đã ngủ say, chẳng còn những huyên náo xô bồ khi trời còn sáng.

Tạ Lam Sơn trầm mình trong bồn tắm, nhắm mắt lại không hề động đậy, da anh đã bị ngâm tới mức trắng bệch, lâu lâu lại thấy có một hai bọt khí nổi lên trên mặt nước, đủ để chứng tỏ rằng anh chưa chết, chỉ đang lặng im suy nghĩ mà thôi.

Bỗng nhiên, Tạ Lam Sơn mở to hai mắt, hai tay khua khoắng vùng vẫy trong không khí, nhưng anh lại hoàn toàn không nhúc nhích nổi như đang chìm dưới biển sâu.

Anh lại nhìn thấy người phụ nữ đó.

Người đó vẫn còn trẻ, ngoại hình lại rất mơ hồ. Ở trong mơ, anh nhấn đầu người phụ nữ đó xuống bồn tắm, người kia có vẻ đã phải chịu nhiều vết dao chém, nước trong bồn tắm đã bị nhuộm đỏ.

Người phụ nữ giãy giụa hấp hối, đầu cứ nhấc được ra khỏi mặt nước thì lại bị anh ấn xuống lần nữa, anh nghe được tiếng gào thét tuyệt vọng trong im lặng của cô ta.

Mặt đất nhoe nhoét máu.

Tạ Lam Sơn bị hình ảnh chân thật lại tàn nhẫn cực độ ghìm chặt, anh muốn vùng vẫy, muốn kêu gào, nhưng tiếc là toàn thân lại cứng đờ, không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.

Cho đến khi sắp ngạt thở, Tạ Lam Sơn mới bật dậy từ trong bồn tắm, anh thở hổn hển từng hơi như vừa chết đi sống lại. Anh nhấc chân bước ra khỏi bồn tắm, chẳng buồn lau người mà cứ để trần đi lại, mặc cho nước chảy khắp dọc đường.

Da của Tạ Lam Sơn rất trắng, mịn màng như kem, nhưng cơ thể anh lại cực kỳ cường tráng, tay chân thon dài rắn rỏi, cơ ngực cơ bụng hiện lên rõ ràng.

Anh vẫn luôn đeo một sợi dây chuyền trên cổ, suốt bao năm nay gần như chưa từng tháo xuống. Mặt dây là một viên đạn thật, được xuyên qua bằng dây da màu đen đơn giản, khi thả xuống thì nó nằm ở vị trí gần trái tim nhất.

Phòng tắm hơi chật chội, kín bưng không lùa gió y như cái kén tằm. Tạ Lam Sơn vươn tay lau sạch hơi nước bám trên kính, anh ghé người lại gần, tỉ mỉ ngắm nghía gương mặt phản chiếu trong tấm gương.

Một gương mặt đàn ông anh tuấn, đường nét góc cạnh hơn nhiều so với người châu Á bình thường, ánh mắt sắc lạnh, đường cong nơi khóe môi lại rất đỗi ngọt ngào.

Tạ Lam Sơn thử nở nụ cười trước gương, lại cảm thấy quái dị không nói rõ thành lời. Có lẽ vừa rồi suýt chết đuối, kết mạc hơi sưng đỏ khiến thần thái toát ra hung ác hiểm độc hơn, không mấy phù hợp với gương mặt đẹp trai lai láng này.

Ngoài cửa sổ văng vẳng đôi ba tiếng mèo kêu, đã hai giờ sáng, Tạ Lam Sơn lấy khăn tắm quấn quanh nửa người dưới rồi đi ra khỏi phòng tắm.

Có một cuốn sách bị quăng trên bàn trà ngoài phòng khách, anh nhặt sách lên, ánh mắt thoáng liếc qua cái tên của nó.

Biến thân, tác giả là nhà văn trinh thám Nhật Bản Keigo Higashino, đây là một trong

"bộ ba tiểu thuyết riêng*" nổi tiếng của ông.

Câu chuyện kể về một nam thanh niên hiền lành hướng nội tai bay vạ gió bị súng bắn, sau khi trải qua cuộc phẫu thuật ghép nửa bên não, anh ta dần biến thành một con ác quỷ tàn bạo hung tàn do ảnh hưởng của nửa bộ não kia.

*Ba tác phẩm gồm Biến thân, Phân thân và Chuyện tình yêu ở thế giới song song.

Tạ Lam Sơn thích Keigo Higashino nhưng lại không thích cuốn này cho lắm. Phẫu thuật đổi não đặt trong bối cảnh thời bấy giờ thì có thể coi như mới mẻ, nhưng anh đọc được một phần ba đã thấy thiết lập tình tiết truyện quá cẩu thả sơ sài, ngay đến lời văn trau chuốt bóng bẩy cũng không nuốt được.

Nhưng câu nói in trên trang bìa của cuốn sách lại một mực khắc âu trong ấn tượng của anh.

"Dù cho tôi trở nên không còn là tôi, dù cho tôi đã biến thành ác nhân khát máu, dù cho toàn bộ thế giới biến thành phế tích hoang tàn, tôi vẫn sẽ dùng cả sinh mệnh này để yêu em, đến chết cũng không thay đổi…"

Anh ném sách rồi xoay người mở cửa sổ, cơn gió đêm mang theo làn mưa ập từ ngoài vào, xua tan đi một chút nặng nề ngột ngạt trong phòng, kèm theo đó là tiếng mèo kêu mong manh.

Tạ Lam Sơn rướn đầu ra ngoài cửa sổ, anh huýt sáo với mấy con mèo hoang đang tránh mưa dưới cửa sổ nhà mình, ý là chúng mày nên quay về hang ổ của mình đi thôi.

Nhà của Tạ Lam Sơn là dạng biệt thự liền kề kiểu cũ, nhà có hai tầng với mỗi tầng cao hơn ba mét. Biệt thự nhìn từ ngoài vào cực kỳ khí phái, thực chất lại đón sáng kém, vừa âm u vừa cũ kỹ, tỉ lệ người ở trong khu dân cư cũng không cao, nhà nào nhà nấy kín cổng cao tường, đêm vừa xuống, ngoài chục con mèo hoang thường xuyên gây ra tiếng động thì chẳng còn bất kỳ âm thanh nào khác.

Tạ Lam Sơn thích sự yên tĩnh đó, cũng rất vui vẻ khi chỉ có mèo hoang bầu bạn với mình. Về mặt nào đó anh giống như một vị vua mèo, bẩm sinh đã thu hút loài mèo lại gần thân thiết, có đôi khi bận giải quyết vụ án không về nhà, anh sẽ dúi cho cô bé cùng khu dân cư hai trăm tệ, đám mèo hoang có thể coi như là được bọn họ cùng nhau nuôi dưỡng.

Mấy nhóc này nếm mùi ngon thì nhớ mãi, đứa nào cũng rất nghe lời anh, chúng nó kêu to hai tiếng rồi lục tục tản đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!