Chương 49: Pháo hoa

Ánh mắt của Lộ Giai dường như đang lạc vào hồi ức, khóe mắt đỏ ửng rơi lệ, trông giống như một chú thỏ nhỏ bi thương và bất lực. Cô vốn đã say, giờ lại không thể kiểm soát được mà nhớ đến ký ức mà cô sẽ không bao giờ quên được cách đây bốn năm.

Bốn năm trước, Lộ Giai chỉ là một học sinh trung học. Khi đó cô rất bận rộn với việc học, đúng lúc gặp phải kỳ thi quan trọng liên quan đến kỳ thi đại học nên không thể để xảy ra bất kỳ sai sót nào.

Dù cô đã nhận ra đã nhiều ngày không thấy cha mình, còn Châu Tú Lệ mỗi ngày cũng chỉ về nhà muộn, bà ngày càng mệt mỏi và héo úa. Không khí trong gia đình rất ngột ngạt, nhưng lúc đó Lộ Giai không có sức để hỏi, cảm giác không hay cũng khiến cô không dám hỏi.

Đây là điều Lộ Giai hối hận nhất trong cuộc đời, còn hơn cả việc cô đã gặp Phoenix.

Cho đến khi cuối cùng cũng thi xong, Lộ Giai mới dám hỏi Châu Tú Lệ: "Cha đi đâu rồi? Sao nhiều ngày rồi ông ấy không về nhà?"

Cô còn nhớ rõ lúc đó mặt mày Châu Tú Lệ tái nhợt, trông như kiệt sức, nhưng vẫn chỉ mải mê với công việc của mình mà không ngẩng đầu nhìn cô, "Cha con đi công tác ở Mỹ, rồi…không có ý định về nữa."

"…?! Không thể nào!"

Thấy Lộ Giai không tin, Châu Tú Lệ chỉ lấy điện thoại ra, cho cô xem tin nhắn trên màn hình.

"A Lệ:

Anh đi công tác ở Mỹ lần này sẽ không quay lại. Mọi thứ ở đây khiến anh cảm thấy rất rất áp lực và mệt mỏi, anh định đổi cách sống. Hãy nói với Giai Giai, đừng để chuyện này ảnh hưởng, hãy học hành thật tốt… Anh vẫn yêu con bé.

Lộ Nghiêu."

Lộ Giai đến nay vẫn nhớ rõ từng chữ trong tin nhắn đó. Mỗi khi đêm về, từng chữ lại như những chiếc xiềng xích siết chặt cô, dù cô có cố gắng thế nào cũng chỉ là máu và nước mắt chảy không ngừng, cảm giác như cô mãi mãi không thể tiến về phía trước, đừng nói đến việc quên đi tất cả.

Cô nhớ lúc đó mình còn không cam lòng, cố gắng kiểm tra xem có phải là số điện thoại của Lộ Nghiêu không, nhưng kết quả…đương nhiên khiến cô tuyệt vọng.

Nhưng cô biết rõ cha mình không phải người như vậy. Ông thích xem phim truyền hình Mỹ, càng thích phim điện ảnh Hollywood, nhưng điều đó không có nghĩa là ông muốn sống ở Mỹ, hơn nữa, cô nhớ lúc đó đúng lúc nổ ra chiến tranh thương mại, cô đã nghe thấy Lộ Nghiêu tức giận nói người Mỹ thật xấu tính.

Nhưng cuối cùng, Châu Tú Lệ đã tàn nhẫn lấy lại điện thoại, không để cho cô thêm thời gian suy nghĩ mà lạnh lùng kết thúc chuyện này, "Mẹ biết con không muốn tin, nhưng đây là sự thật. Nếu mẹ là con, mẹ sẽ học hành thật chăm chỉ, sau khi tốt nghiệp tự mình đi tìm ông ấy để đòi một lời giải thích…không phải ở đây lãng phí thời gian."

Kể từ đó, Lộ Giai không còn nhắc đến cha mình nữa, vì thế mà mối quan hệ giữa cô và Châu Tú Lệ đã nhanh chóng xấu đi.

Thật ra cô biết đó là giận cá chém thớt, nhưng cô thật sự rất giận Châu Tú Lệ, tại sao bà lại lạnh lùng như vậy, tại sao không nói với cô sớm hơn, ít nhất cô cũng nên có một cơ hội để nói lời tạm biệt với cha mình.

Ngay cả khi truy cứu mọi chuyện, nó đã chẳng còn ý nghĩa gì.

Đây cũng là lý do tại sao dù bị cho leo cây, Lộ Giao vẫn nhất quyết đi du lịch một mình đến Mỹ.

Bốn năm trôi qua, cuộc sống của cô vẫn rất chật vật, còn Châu Tú Lệ dường như đã bỏ lại quá khứ mà tiến về phía trước.

Dù cô biết rõ mình gần như không thể tìm thấy cha trong chuyến du lịch ngắn ngủi chỉ mười mấy ngày này, nhưng cô muốn nhân dịp này để hòa giải với sự cứng đầu, đau khổ và yếu đuối của bản thân mình.

Chỉ là bây giờ Lộ Giai mới nhận ra, việc hòa giải không dễ dàng như cô tưởng.

Hồi ức dần mờ nhạt, Lộ Giai đau đớn nhắm chặt đôi mắt, trong đầu hiện lên rất nhiều khoảnh khắc vui vẻ bên cha, nước mắt lại không ngừng rơi xuống.

Nghĩ đến đây, cô nấc nghẹn, ngẩng cao đôi mắt ướt át nhìn về phía Phoenix, tự giễu mà nói, "Dù rằng tôi không muốn… nhưng, ở một mức độ nào đó, anh vẫn là người đầu tiên không xem tôi là gánh nặng mà bỏ rơi."

Chỉ vừa dứt lời, Lộ Giai cảm thấy khuôn mặt mình được nhẹ nhàng nâng lên, những ngón tay thô ráp mơn trớn làn da cô, khiến cô buộc phải ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm màu xám xanh của Phoenix.

"— Em không phải gánh nặng, em không phải."

Hơi thở nóng bỏng của Phoenix hòa lẫn với một chút mùi rượu phả vào mặt Lộ Giai. Trong không gian nhỏ hẹp, nhiệt độ liên tục tăng cao, Lộ Giai không thể không trợn to mắt, trong lòng như dấy lên những gợn sóng, nhưng cô chỉ có thể ngơ ngác nhìn anh.

"Lộ, em…hành động của em luôn khiến tôi bất ngờ. Nếu không có em, một mình tôi không thể đi xa như vậy."

"Em là một phần không thể thiếu đối với tôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!