Héctor vốn chỉ là một thành viên trong băng đảng với vài tên đàn em, nhưng năm năm trước, trong một kế hoạch tinh vi của Phoenix, họ đã vô tình gặp nhau.
Ban đầu, Héctor nghĩ rằng Phoenix chỉ là một người đàn ông da trắng lịch sự muốn làm ăn với họ. Nhưng khi các giao dịch ngày càng lún sâu, Phoenix dễ dàng nắm giữ bằng chứng phạm tội của Héctor, sau đó hắn mới tiết lộ thân phận thật của mình.
Hoá ra Phoenix là một đặc vụ FBI muốn nhờ Héctor giúp đỡ, giới thiệu anh ta vào băng đảng lớn nhất hoạt động giữa Mỹ và Mexico để bắt được tên trùm băng đảng Diego.
Thẳng thắn mà nói, không ai không sợ Diego. Thế lực của hắn quá lớn và hắn lại rất tàn ác, thường xuyên khiến những người dám đối đầu phải trả giá đắt. Héctor đã mất một người bạn thân vì Diego, ký ức về cái xác đẫm máu ngày hôm đó vẫn ám ảnh Héctor. Nỗi sợ hãi và đau đớn ấy đã khắc sâu trong tâm trí hắn, không bao giờ có thể quên được.
Vì vậy, Héctor mang lòng ích kỷ mà đồng ý với yêu cầu của Phoenix sau khi bị dụ dỗ và đe doạ, giúp anh ta gia nhập băng đảng và che giấu thân phận. Phoenix không chỉ xuất sắc mà còn thường xuyên giúp Héctor giải quyết vấn đề một cách khéo léo. Sau một vài năm ẩn mình và lập kế hoạch, Phoenix không chỉ chiếm được lòng tin của Diego mà còn dần dần làm suy yếu các nhóm nội bộ của băng đảng.
Chỉ trong vòng năm năm, Phoenix đã thành công phá tan gần như toàn bộ băng đảng của Diego, cũng như sử dụng những mưu mẹo tinh vi để các nhóm nhỏ còn lại tự tàn sát lẫn nhau. Vào đêm Diego bị bắt, tin tức đã gây chấn động cả hai bên biên giới Mỹ
-Mexico. Nhưng người hùng đứng sau đã biến mất hoàn toàn khỏi San Diego.
Đối với Héctor, điều này giống như một giấc mơ. Dù hắn đã mạo hiểm và hy sinh rất nhiều nhưng lại chẳng nhận được gì. Băng đảng sụp đổ khiến thu nhập bất hợp pháp của hắn lao dốc, và hắn phải làm những công việc vặt vãnh. Thêm vào đó, người thân của hắn bất ngờ mắc bệnh ung thư, khiến cuộc sống của Héctor ngày càng bế tắc.
Cái nghèo đè nặng lên con người làm họ trở nên méo mó, và Héctor cũng không ngoại lệ.
Những đêm suy nghĩ về Phoenix càng khiến Héctor thêm bực bội. Tại sao bản thân lại phải chịu cảnh này?
Khi tái ngộ Phoenix, số tiền 3.000 đô la mà Phoenix hứa cho hắn trở nên quá nực cười. So với 500.000 đô la tiền thưởng, ai mà không biết nên chọn lựa thế nào?
Đám tay sai của Héctor hớn hở hỏi: "Đại ca, họ chỉ cần Phoenix, vậy cô gái này xử lý thế nào?"
Héctor lạnh lùng nhìn Lộ Giai, rồi nói: "Tôi cần vào nhà kho. Phoenix có thứ rất quan trọng với bọn họ. Nếu lấy được, chúng ta có thể ra giá bao nhiêu cũng được… Còn cô gái này, các người muốn làm gì thì làm, cô ta là người của Phoenix mà."
Héctor khinh bỉ liếc nhìn Lộ Giai rồi quay đi. Cô cảm thấy những ánh mắt tham lam đang nhìn mình, ngay sau đó đã cảm nhận được sự lạnh lẽo trên ngực mình. Khi bị ném mạnh xuống đất, cô hiểu rõ tình huống này đã vượt ngoài tầm kiểm soát.
Ngay lúc đó, Lộ Giai cảm nhận hai cặp mắt đầy thèm khát đang nhìn mình, không ngoài dự đoán, ngay sau đó một bàn tay thô ráp thọc tới. Đôi tay thô bạo và không kiềm chế bắt đầu sờ soạng khắp người cô, hơi thở của gã đàn ông nặng nề cùng mùi hôi thối xộc vào mũi.
Người còn lại không chậm trễ mà kéo quần Lộ Giai, hai bàn tay xấu xa khám phá cơ thể cô.
Lộ Giai không thể ngờ mọi chuyện lại diễn biến đến mức này. Mặc dù đầu óc vẫn còn mơ hồ, cô chỉ có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng và ngột ngạt. Nhưng có lẽ vì thế mà cô chưa bao giờ thấy mình tỉnh táo đến vậy.
Lộ Giai cắn chặt môi, vừa cố gắng vùng vẫy, vừa dõi theo bóng dáng Héctor đang bước ra ngoài. Khi cô chắc chắn hắn sẽ không để ý đến những gì xảy ra trong góc tối của nhà kho này nữa, Lộ Giai quyết định đã đến lúc phản kháng.
Nỗi phẫn nộ, xấu hổ cùng ghê tởm bùng lên từ lồng ngực cô. Cảm giác nhớp nháp và ghê tởm như một con rắn độc bò trên làn da. Cô nắm chặt chiếc chìa khóa trong tay, rồi đột ngột đâm mạnh vào cổ người đàn ông đang áp mặt vào ngực cô. Gã không kịp phòng bị, đau đớn hét lên và ôm lấy cổ, máu chảy ra khiến hắn hoảng loạn. Gã không thể ngờ Lộ Giai lại có thể phản kháng một cách quyết liệt như vậy.
Lộ Giai hiểu rõ trong tình huống này không được phép nương tay. Đặc biệt là sau những gì mà gã vừa cố gắng làm với cô. Toàn thân cô run rẩy, nhưng tay vẫn không ngừng vung chiếc chìa khóa vào mắt hắn, khiến hắn rên rỉ đau đớn rồi lăn lộn trên sàn.
Tiếng la hét của hắn làm cho tên đàn em còn lại nhận ra chuyện không ổn. Hắn lập tức phản ứng, cố gắng giữ chặt tay Lộ Giai từ phía sau.
…
"Giai Giai… Giai Giai."
Ngay khoảnh khắc đó, Lộ Giai chợt nhớ đến trước khi rời khỏi Thượng Hải, Trương Hiểu Hy đã kiên nhẫn dạy cô các động tác tự vệ, với vẻ mặt đầy lo lắng.
"Hãy dùng sức từ phần eo, xoay người và dùng khuỷu tay đẩy mạnh về phía sau…"
"Đúng rồi, làm lại lần nữa nào —"
"Dùng sức từ eo… xoay… đẩy mạnh —"
"Giỏi lắm, Giai Giai."
"Như vậy mình mới yên tâm được…"
Lộ Giai như thấy hình ảnh Trương Hiểu Hy đang nụ cười hài lòng buông tay cô ra và gật đầu an ủi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!