Phương Quyết Dật bị Phương lão gia tự mình áp giải về Phương gia. Phương nhị thiếu gia ngày thường kiêu ngạo ương ngạnh giờ đây ỉu xìu ngồi trên sô pha, trên tay còn có vài dấu thâm tím do bị ba mình đánh.
Phương Quyết Minh thấy em trai không làm việc đàng hoàng của mình là đã tức giận. Thẩm Viên đã được hắn đưa về phòng, cậu sợ là đã chui vào vỏ ốc, trong mắt chẳng hề có chút sinh khí, cậu nản lòng thoái chí làm Phương Quyết Minh tan nát cõi lòng.
"Ba không tin." Phương lão gia dùng quải trượng liều mạng gõ sàn, "Ba ở đây con còn dám không kết hôn?"
"Ba này, con không muốn cưới nam thê." Phương Quyết Dật kéo dài giọng nói oán giận, "Con muốn cưới ca nương……"
Phương lão gia nghe đã tức giận đến run cả người: "Vô liêm sỉ, mày còn muốn cưới con hát?"
"Con hát gì chứ?" Phương Quyết Dật bất mãn bĩu môi, "Ba hồ đồ quá, người ta là trụ cột, còn nổi tiếng nữa!"
"Tao phải đánh chết thằng vô liêm sỉ này!" Phương lão gia vừa ho khan vừa run rẩy giơ quải trượng lên. Đám hạ nhân dỗ dành đỡ ông ngồi xuống sô pha. Lão gia thuận khí mới nói cho Phương Quyết Minh, "Con cũng không quản nó cho tốt đi, Quyết Dật là em trai của con đấy."
Phương Quyết Minh xoa mi tâm, nghe lời này không khỏi giận dữ: "Mẹ con qua đời sớm, nó cũng không phải là em trai ruột của con."
Phương lão gia nghẹn một hơi ở lồng ngực, nghẹn đến mức mặt đỏ bừng, cuối cùng chỉ hừ một câu: "Chẳng lẽ ba không phải ba ruột của các con sao!" sau đó nói, "Ba mặc kệ, ba ngày sau con phải cho nó kết hôn, để ba nhìn nó buổi tối ngủ phải để nó ôm nam thê ngủ, không cho đi đâu hết!"
Sắc mặt Phương Quyết Minh nháy mắt âm trầm xuống. Hạ nhân trong nhà biết quan hệ của hắn và Thẩm Viên đều ấp úng không dám đáp. Phương lão gia sao nghĩ được nhiều như vậy, bỏ những lời này quay về viện an dưỡng, để lại người một phòng đưa mắt nhìn nhau.
"Đại thiếu gia, ngài xem chuyện này……" Hạ nhân đến gần Phương Quyết Minh cẩn thận hỏi.
Phương Quyết Minh vẫn chưa trả lời, Phương Quyết Dật đã đá văng cửa phòng Thẩm Viên: "Không phải là cưới nam thê sao? Ông đây nhận!"
Phương Quyết Minh nghe vậy, sắc mặt triệt để âm trầm, sau khi nghe thấy Thẩm Viên kêu sợ hãi thì lửa giận bùng nổ, hắn vọt vào phòng ngủ đá cửa ra. Thẩm Viên lập tức nghiêng ngả lảo đảo chạy tới trốn sau hắn, dùng bàn tay nhỏ nắm chặt vạt áo Phương Quyết Minh không buông.
"Anh nhìn nó đi." Phương Quyết Dật tựa vào giường chán ghét hừ lạnh, "Lúc vừa tới nhà chúng ta ngực nào có lớn như vậy, nhất định ra ngoài lẳng lơ trộm đàn ông, không chừng phía dưới cũng bị đâm sưng lên rồi."
"Tôi…… Tôi không có." Thẩm Viên sao nghe được loại lời này, khóc lắc đầu, "Tôi không lẳng lơ."
"Vậy thì cho chúng tao xem tiểu hoa có sưng lên không." Phương Quyết Dật nói là muốn kéo cậu từ sau Phương Quyết Minh ra.
"Mày dám?" Phương Quyết Minh nắm cổ tay Phương Quyết Dật, cười lạnh hất hắn ra, "Lời ba nói mày quên rồi? Ôm, không phải để mày động tay động chân."
"Dù sao cũng là nam thê của em……" Phương Quyết Dật bất mãn than thở, "Em ngay cả nhìn một chút cũng không được sao?"
"Không được." Phương Quyết Minh lạnh lùng từ chối.
"Vì sao, còn sợ ảnh hưởng đến bệnh của ba sao?" Phương Quyết Dật gãi đầu ngồi bên giường, "Anh cũng biết xung hỉ chuyện này vô dụng, cho dù em đợi đến ba ngày sau mới chạm vào nó, bệnh của ba cũng không tốt lên."
Phương Quyết Minh sao lại không biết đạo lí này, nhưng em dâu sớm muộn cũng là người của hắn, sao có thể để cho em trai vốn dĩ ghét nam thê được. Nếu Phương Quyết Dật nghĩ đến chuyện xung hỉ này, hắn cũng hạ giọng: "Vậy cũng phải chịu đựng, chú nhịn ba ngày, anh đưa chú đi gặp cô ta."
"Thật sao?" Phương Quyết Dật ngẩng đầu, "Anh đừng lừa em."
"Chú nghĩ rằng anh là chú sao?" tâm tình Phương Quyết Minh không tốt, lời nói ra cũng không kiêng nể, "Vô liêm sỉ, chú dám chạm vào Thẩm Viên, chú sẽ bị đuổi ra khỏi nhà."
"Biết rồi, vì bệnh của ba em nhịn ba ngày không phải được sao?" Phương Quyết Dật đổ người lên giường, "Anh cứ yên tâm đi."
Phương Quyết Minh chẳng những không yên tâm, ngược lại càng không an lòng, xoay người tách ngón tay của Thẩm Viên ra. Đứa nhóc này chỉ ngẩng đầu liếc mắt hắn, trái tim Phương Quyết Minh nóng lên, hắn hận không thể lập tức ôm em dâu rời đi. Nhưng hắn không thể. Phương Quyết Dật vẫn chưa biết quan hệ của Thẩm Viên và hắn, nếu biết, chắc chắn sẽ nghĩ mọi cách coi đây là lý do đuổi Thẩm Viên đi khỏi Phương gia.
Đến lúc đó kinh động lão gia, tình cảnh của Thẩm Viên càng thêm gian nan, cho dù Phương Quyết Minh là chủ nhân Phương gia cũng không thể bảo vệ em dâu mọi lúc. Phương pháp duy nhất là danh chính ngôn thuận thay thế em trai cưới cậu, cho nên kế sách chỉ có thể là đợi đến ba ngày sau làm hôn lễ, thay mận đổi đào.
Thẩm Viên lại không nghĩ rõ những huyền cơ trong đó, trái tim cậu trong khoảnh khắc Phương Quyết Minh phất tay rời đi đã chết lặng, cảm giác người đốt tốt với mình nhất thế gian đã không cần mình nữa, hoa huy*t của mình cũng không thuộc về đại ca, ba ngày sau cậu sẽ bị Phương Quyết Dật đâm, nhất thời thành cái xác không hồn, si ngốc ngồi trên giường, trời tối lại nặng nề ngủ.
Một giấc ngủ lại mơ thấy Phương Quyết Minh.
Thẩm Viên ở trong mộng vui sướng bổ nhào vào trong lòng Phương Quyết Minh, không biết sao cậu đã cởi hết quần áo, tính khí thô to đáng sợ để ở giữa chân cậu. Sự ngượng ngùng ban ngày của Thẩm Viên đã hết sạch, cậu dính trong lòng Phương Quyết Minh, lắc mông liều mạng cọ xát dục căn của Phương Quyết Minh.
"Cắm vào…… Đại ca mau cắm vào đi!" Thẩm Viên ôm lấy cổ Phương Quyết Minh kêu lên, "Mau đâm hoa huy*t của em!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!