Chương 7: Em dâu học người khác tự thủ d*m

Phương Quyết Minh dậy sớm, em dâu tựa vào trong lòng hắn ngủ thật say. Hai vú cậu làm chăn phồng lên thành một độ cong nhỏ, tối hôm qua hắn ép cậu chảy sữa, mấy ngày nay sợ là cậu sẽ chịu khổ. Phương Quyết Minh thò tay vào chăn sờ được hai vú sưng lên, Thẩm Viên xoay người, vùi vào trong lòng Phương Quyết Minh.

Ngoài phòng mưa chưa dừng. Phương Quyết Dật quả thực cũng chưa từng đặt chân về nhà, em dâu biết sợ là lại khổ sở, lại khóc một hồi. Phương Quyết Minh xoa xoa mi tâm, mặc quần áo đứng dậy. Hắn vừa động, Thẩm Viên đã kéo vạt áo hắn lại. Phương Quyết Minh tưởng em dâu tỉnh, quay đầu mới phát hiện Thẩm Viên chỉ là trong lúc ngủ mơ vùi trong lòng mình mà thôi, nhất thời vừa bất đắc dĩ vừa thương yêu, hắn nhẹ nhàng kéo tay cậu ra đẩy cửa đi ra ngoài.

Hạ nhân vẫn buồn ngủ ngồi trước cầu thang ngủ gà ngủ gật, Phương Quyết Minh ho nhẹ một tiếng.

"Đại…… Đại thiếu gia?"

"Quyết Dật gọi điện về không?" Phương Quyết Minh nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, vẫn chưa tới sáu giờ.

Hạ nhân mở đèn điện, Phương gia mới sáng hơn một chút.

"Nửa đêm gọi về một lần, nói là chị Trương đến vũ trường."

"Thằng ngu." Phương Quyết Minh chửi nhỏ một tiếng, "Chị Trương đi là ý của ba, nó còn dám gọi cho tôi?"

"Ý của nhị thiếu gia là đòi tiền đi ra ngoài trốn vài ngày."

"…… chị Trương cũng bị nó làm cho tức chết." Phương Quyết Minh khó thở cười ra.

"Còn không phải như vậy sao?" Hạ nhân lòng còn sợ hãi nao núng, "Thiếu chút nữa đến đến chỗ chúng ta, bị chúng tôi ngăn lại."

"Mặc kệ bà ta làm ầm lên, kiềm chế lại là được. Bên ba còn phải dựa vào bà ta chăm, chuyện của Quyết Dật không giấu được thì ăn ngay nói thật đi, dù sao người làm anh như tôi cũng không khuyên nổi." Phương Quyết Dật lại nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, "Chuẩn bị bữa sáng, chút nữa nấu thuốc lợi sữa." Nói xong hắn quay người trở lại trong phòng ngủ, lại không nghĩ đến Thẩm Viên vẫn buồn ngủ ngồi trên giường, thấy Phương Quyết Minh mới tỉnh một chút."

Sao lại dậy sớm như thế?"

"Bình thường sáng quen đến học đường." Thẩm Viên xoa mắt, ôm chăn mơ màng nằm xuống, "Đại ca, tôi khát."

"Tôi bảo hạ nhân đi nấu nước." Phương Quyết Minh nghe vậy lại đi ra ngoài phòng.

"Đại ca." Thẩm Viên mềm giọng gọi một tiếng.

"Làm sao?"

"…… Không cần phiền vậy, dậy thì ăn sáng." Thẩm Viên ngại ngùng dùng chăn che khuất nửa khuôn mặt, "Tôi cũng không khát lắm."

Phương Quyết Minh cười quay lại bên giường, ôm em dâu vào trong ngực híp mắt hỏi: "Có phải là không nỡ để đại ca đi không?"

"Đại ca……" Thẩm Viên siết góc chăn do dự dán vào trong lòng Phương Quyết Minh, ngượng ngùng nói lời trong lòng ra, chỉ xấu hổ cúi đầu: "Tôi…… Tôi mặc quần áo thế nào đây……" Nói xong cậu xốc chăn lên sờ bầu vú phồng lên của mình, "Không cài khuy áo được."

"Mặc tạm của tôi." Phương Quyết Minh lấy áo sơ mi trong tủ đưa cho em dâu.

"Rất phiền đại ca……" Thẩm Viên có chút kinh hoảng.

"Ở nhà sợ cái gì?" Phương Quyết Minh giúp Thẩm Viên mặc áo sơ mi vào, thò tay cài từng cúc áo. Quả nhiên lúc cài đến ngực, ngay cả áo của hắn vốn to cũng bị phồng lên, hai đầu v* phấn nộn ở dưới áo sơ mi cong lên rõ rệt.

"To quá." Thẩm Viên giơ tay che ngực, "Đại ca, tôi như vậy đến học đường thế nào?"

"Tôi giúp em xin nghỉ đến sau hôn lễ." Phương Quyết Minh rốt cuộc đóng xong khuy áo. Người Thẩm Viên mảnh khảnh, chỉ là chỗ ngực hơi phồng lên, vạt áo sơ mi khó khăn che khuất bắp đùi, hai chân trắng nõn khẽ khàng đong đưa trên giường.

Thẩm Viên nghe hai chữ "hôn lễ" bỗng nhiên bừng tỉnh. Cách ngày cậu phải gả cho Phương Quyết Dật chưa đến nửa tháng. Cho dù không muốn biểu hiện quá mức thương tâm trước mặt Phương Quyết Minh, nước mắt cậu cũng đã chảy xuống trước một bước. Ban đầu Phương Quyết Minh vẫn chưa phát hiện em dâu khóc, lúc ôm em dâu vào lòng mới thấy mặt cậu ướt đẫm.

"Đại ca, tôi sợ……" Thẩm Viên khóc đến mức run lẩy bẩy, "Nếu tôi bị đuổi đi thì làm sao đây?"

"Có đại ca ở đây, ai dám đuổi em đi?" Phương Quyết Minh âm thầm hối hận không nên nói đến hôn lễ, ôm em dâu xuống lầu. Hạ nhân đã chuẩn bị xong bữa sáng, chén thuốc lợi sữa cũng đặt ở trên bàn.

Thẩm Viên bỗng nhiên nhớ bạn học Lý ở học đường đã nói nam thê bị vứt bỏ phần lớn bị bán cho vũ trường, thảm hại hơn là trực tiếp ném trên đường tự sinh tự diệt. Cậu vừa nghĩ đến nửa tháng sau mình cũng sẽ biến thành bộ dáng đó, nhất thời nản lòng thoái chí, nằm trong lòng Phương Quyết Minh không chịu dậy.

Phương Quyết Minh ước gì em dâu cả ngày quấn lấy mình mới tốt, ôm cậu ăn sáng, khuyên can Thẩm Viên uống canh lợi sữa mãi, lại dỗ cậu ăn mấy ngụm bánh bao, đợi cậu bình tĩnh lại mới tạm yên tâm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!