Trong vũ trường ban ngày cũng toàn là người, Thẩm Viên chưa từng tới chỗ này, sợ hãi rụt rè theo sau Phương Quyết Minh ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên. Đám cô gái ở vũ trường nhận ra hắn là đại thiếu gia Phương gia, cười hì hì chạy đến, vây quanh Phương Quyết Minh líu ríu không ngừng, mà không ai để ý đến Thẩm Viên.
"Quyết Dật không ở cùng ca nương sao?" Phương Quyết Minh thấy ca nương đang đứng ở trên sân khấu ca hát, nhíu mày hỏi.
"Sao không ở cùng nhau được, đang ở đằng sau chờ đó!" Các cô gái kéo Phương Quyết Minh vào trong phòng riêng, "Phương đại công tử ngài là khách ít đến đấy nha."
Phương Quyết Minh ôm Thẩm Viên vào trong lòng ngồi ở sô pha trong phòng, ngắm một cái bình phong trong phòng: "Hôm nay có người không?"
Các cô gái đó lập tức hiểu ý, sao dám nói không có, lại thấy Phương Quyết Minh ôm nam giói trong lòng, lập tức như ong vỡ tổ lui ra ngoài, một lát sau có một song nhi gõ cửa vào.
Thẩm Viên không vui lắm, cậu cúi đầu ngồi trong lòng Phương Quyết Minh không nói lời nào.
"Sao thế?"
"Đại ca, anh lừa tôi." Thẩm Viên khó chịu than thở, "Người nơi này ai cũng biết anh."
"Sao đại ca lừa em được?" Em dâu càng ghen Phương Quyết Minh càng vui vẻ, "Bàn chuyện làm ăn mới đến đây, một năm cũng không đến được mấy lần."
Thẩm Viên khẽ hừ một tiếng xoay đầu sang một bên không nói, môi cắn ra dấu răng nhạt.
"Thẩm Viên, em không thích đại ca đến đây sao?" Phương Quyết Minh nhìn lướt qua song nhi đứng ở cửa, ý bảo cậu ta ra sau bình phong, ôm em dâu đi cùng mình.
"Đại ca, anh tới đây là không muốn tôi." Giọng Thẩm Viên nhẹ bẫng ngữ khí mơ hồ, "Tôi không muốn anh tới."
"Vậy về sau đại ca không đến nữa, đến cũng đưa em theo." Phương Quyết Minh đặt Thẩm Viên trước tấm bình phong, xoa tóc cậu, "Hôm nay đại ca dạy em chuyện khác."
"Vẫn là chảy nước ạ?" Thẩm Viên nghe vậy lập tức muốn cởi quần.
Phương Quyết Minh cầm cổ tay cậu dở khóc dở cười: "Không phải chỗ đó."
Thẩm Viên buồn bực "Ồ" một tiếng, Phương Quyết Minh ôm eo cậu đến gần cười nói: "Thích đại ca sờ em ướt không?"
Thẩm Viên đỏ mặt gật đầu, chưa mở miệng lại nghe sau bình phong vang lên tiếng rên rỉ ngọt ngào.
"Đại…… Đại ca?" Thẩm Viên cảm thấy giọng này nghe rất quen, thì ra là giống tiếng rên rỉ của mình khi động tình, "Đằng sau đang làm gì vậy?"
Phương Quyết Minh nắm vú mềm mại xoa bóp cách áo sơ mi của cậu: "Đang chơi chỗ này."
Hai chân Thẩm Viên mềm nhũn thiếu chút nữa té trên đất, cậu run rẩy đỡ lấy cánh tay đang đặt ở ngực mình của Phương Quyết Minh: "Tôi…… Tôi không biết……"
"Đại ca ôm em đi xem." Phương Quyết Minh ôm em dâu đến sau bình phong, thấy song nhi vừa rồi đang bị một tráng hán ôm vào trong ngực, vẫn chưa cởi sạch quần áo trên người, áo chỉ xốc lên lộ ngực ra, bầu vú tuyết trắng bị đôi tay to lớn xoa nắn, đầu v* hồng mịn biến dạng trong ngón tay của người nọ.
Thẩm Viên sợ hãi xoay người vùi mặt vào cánh tay Phương Quyết Minh oa lên: "Tôi…… Tôi không nên nhìn!"
"Không phải em muốn học sao?" Phương Quyết Minh kiên nhẫn nắm eo em dâu, "Em xem cậu ta làm thế nào."
Thẩm Viên đỏ bừng mặt, cậu tựa vào trong lòng Phương Quyết Minh, ánh mắt mơ hồ. Bầu vú trắng nõn của song nhi dưới bàn tay của tráng hán càng phồng lên, nhũ nhục đầy dấu tay hồng, đầu v* sưng lớn, mà tráng hán cũng tìm đến giữa hai chân song nhi, cách quần hung hăng xoa bóp. Cậu thấy song nhi khép hai chân, hai tay nắm bàn tay đang bóp vú mình kia. Tráng hán dùng lòng bàn tay chầm chậm ấn xoa bắp đùi của cậu ta, thu tay lại một lần nữa nắm đầu v* song nhi kéo, dịch sữa trắng ngà phun ra.
"Bị…… Bị sờ ra sữa?" Thẩm Viên mở to hai mắt nhìn, không tự chủ được sờ ngực mình, "Đại ca, tôi cũng có sữa sao?"
"Sẽ có." Lòng bàn tay Phương Quyết Minh phủ lên ngực em dâu, "Đêm nay tôi giúp em sờ ra."
Thẩm Viên nghe mà mặt càng hồng. Song nhi kia bị xoa ra sữa mà tráng hán vẫn không dừng lại, hắn cởi quần cậu ta ra, vừa xoa vừa, vừa bóp đóa hoa tùy ý đùa bỡn. Song nhi đó kích động đến mức cả người phát run, cậu ta tựa vào trong lòng tráng hán rên rỉ, hai chân giạng ra dùng mông không ngừng cọ xát hạ thân của tráng hán.
Thẩm Viên nhìn chằm chằm bọn họ không khỏi hiếu kì ra sữa xong còn làm những gì, lại không nghĩ đến Phương Quyết Minh bỗng nhiên ôm cậu đi vào trong phòng riêng, giây lát bình phong truyền đến tiếng kêu sợ hãi và đau đớn của song nhi, còn có tiếng vang cơ thể va chạm.
"Đại ca, bọn họ…… Bọn họ đang làm gì thế?" Thẩm Viên hiếu kì nhìn về phía sau bình phong.
Phương Quyết Minh che mắt em dâu: "Em vẫn chưa học đến chỗ đó đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!