Hôm sau Thẩm Viên dậy thấy Phương Quyết Minh thì rất ngượng ngùng, cậu vân vê góc áo nhỏ giọng nói: "Đại ca, tối hôm qua muộn như vậy còn phiền anh dạy tôi……"
Phương Quyết Minh đang ngồi bên bàn đọc báo, nhìn lướt qua quảng cáo biểu diễn của ca nương, vẫy tay với em dâu: "Hôm qua có phải em đợi lâu lắm không?"
Thẩm Viên nào dám nói mình đợi đến rạng sáng, vội lắc đầu. Cậu đứng ở bên cạnh Phương Quyết Minh cũng thấy ảnh chụp trên báo của ca nương, vẻ mặt cậu lập tức u ám xuống: "Đại ca, có phải Phương Quyết Dật sẽ không cưới tôi đúng không?"
Phương Quyết Minh kéo em dâu ôm ngồi lên đùi, nhéo chóp mũi của cậu.
Một buổi diễn cuối cùng của ca nương vừa vặn là ngày hôn lễ.
"Sợ gì, có đại ca ở đây." Phương Quyết Minh đặt tay lên hông nhỏ nhắn của Thẩm Viên.
Hôm nay em dâu vốn chuẩn bị đến học đường, cậu mặc áo sơ mi lam nhạt và quần tối màu. Tối hôm qua Phương Quyết Minh không sờ ngực cậu nhiều, hôm nay độ cong mềm mại bị quần áo che khuất hơn phân nửa, cơ hồ không nhìn ra. Phương Quyết Minh không nhịn được đưa tay sờ soạng tìm được đầu v*, cách vải dệt bóp mấy cái, nhìn hai đầu v* hơi sưng lên mới buông tay.
"Đại ca, anh có thể đưa tôi đi tìm Phương Quyết Dật được không?" Thẩm Viên cắn môi nhìn Phương Quyết Minh khẩn cầu, "Để tôi đi nói với anh ấy……"
"Nói gì?" Phương Quyết Minh không vui nhướng mày.
"Nói cho anh ấy tôi học được rồi……" trong mắt Thẩm Viên đầy nước mắt, "Đại ca, tôi không muốn bị từ hôn."
"Tôi còn rất nhiều chuyện chưa dạy em." Phương Quyết Minh nghe em dâu nói vậy, trong lòng tràn đầy tức giận, hắn bóp cằm Thẩm Viên ép hỏi, "Em bị tôi sờ chảy nước, chẳng lẽ em muốn đến trước mặt Quyết Dật để tôi sờ ướt sao?"
Thẩm Viên chớp mắt, nước mắt trào ra hốc mắt, nghĩ nếu Phương Quyết Minh không giúp mình, như vậy về sau cậu ở Phương gia càng là khó càng thêm khó. Cậu ôm lấy cánh tay Phương Quyết Minh cầu xin: "Đại ca, anh giúp tôi……"
Phương Quyết Minh nghe vậy mà sửng sốt. Hóa ra căn bản em dâu không biết chỗ đó nên để lại cho ai chơi, cậu chỉ cảm thấy chảy nước thì Phương Quyết Dật sẽ cưới mình, hiện tại cậu bị Phương Quyết Minh dạy cho hoa huy*t chảy đầy d*m thủy, đương nhiên cậu muốn nhanh đến cho hôn phu của mình xem.
"Em muốn đi thật?" Phương Quyết Minh nheo mắt.
Tất nhiên là Thẩm Viên gật đầu, hai mắt cậu đẫm lệ nhìn hắn: "Đại ca, anh đối xử tốt với tôi nhất, anh đưa tôi đi đi."
"Tôi đối xử với em tốt nhất?" Phương Quyết Minh vỗ mông em dâu, nắm cánh mông mềm mại bóp một phen.
Thẩm Viên đỏ mặt cúi đầu, sau một lúc lâu mới nhẹ nhàng "Dạ" một tiếng. Cũng chẳng trách cậu nghĩ như vậy. Phương Quyết Dật cưới cậu vốn là vì xung hỉ, nói trắng ra là ai cũng không để ý nhị thiếu gia Phương gia cưới ai, chỉ cần có thể xua bệnh của Phương lão gia đi là được. Lỡ như không xua đi được, đến lúc đó còn có thể khiến cho hôn sự của cậu gặp rắc rối.
Thẩm Viên chuyển vào đã biết mình không được thích, lại không nghĩ đến lúc nào Phương Quyết Minh cũng chăm sóc mình, hắn cũng dịu dàng săn sóc khác Phương Quyết Dật, vì thế cậu ngày ngày ngóng trông đại ca dạy nhiều hơn, cũng sợ mình ngốc nghếch làm Phương Quyết Minh tức giận.
"Em nói tôi tốt, sao tôi có thể không đưa em đi?" Phương Quyết Minh ôm em dâu ra ngoài phòng, "Tôi sợ em bị Quyết Dật làm cho khóc."
"Đại ca nghe thấy?" Thẩm Viên kinh hoảng vùi trong lòng Phương Quyết Minh.
"Lần sau nếu nó đạp cửa phòng em nữa thì đến tìm đại ca." Phương Quyết Minh ôm em dâu, sai bảo hạ nhân mở cửa xe ra, "Đại ca che chở cho em."
"Đại ca……" Thẩm Viên lại nhịn không được khóc lên, cậu ôm cổ Phương Quyết Minh thút tha thút thít run lên.
Hạ nhân mở cửa xe, sợ hãi rụt rè không dám tiến lên quấy rầy bọn họ. Chung quy Thẩm Viên xem như người của Phương Quyết Dật, hiện tại suốt ngày dính lấy đại thiếu gia đã xem như loạn luân. Nhưng Phương Quyết Minh là chủ Phương gia, Thẩm Viên cũng chưa thành hôn với Phương Quyết Dật, chỉ là em dâu trên danh nghĩa mà thôi. Nói cách khác là cho dù thật sự thành hôn, Phương Quyết Minh muốn chơi ai cũng không phải bọn hạ nhân có thể hỏi đến.
Bọn hạ nhân làm bộ như không nhìn thấy, Thẩm Viên lại càng không rõ quan hệ của mình và Phương Quyết Minh đã vượt qua lẽ thường. Phương Quyết Minh đối tốt với cậu, cậu nhịn không được dính đại ca, được ôm lên xe cậu còn khóc khóc thút thít trong hõm vai của Phương Quyết Minh.
"Khóc vậy rồi còn nói thế nào?" Phương Quyết Minh dở khóc dở cười bóp hai má em dâu.
Thẩm Viên hít mũi, vẫn nghẹn ngào, lạnh run ngồi trong lòng Phương Quyết Minh, hốc mắt đỏ bừng nhìn qua càng đáng thương. Phương Quyết Minh nhịn không được thở dài một hơi, xốc vạt áo của em dâu lên, đảo mắt qua bầu vú trắng nõn và đầu v* phấn nộn, do dự một lát hắn thấy Thẩm Viên không có ý từ chối, đưa tay xoa nắn.
"Đại ca, tôi chảy nước." Thẩm Viên kề vào vai Phương Quyết Minh khó nhịn thở dốc, "Quần sẽ ướt."
"Đại ca liếm sạch cho em được không?" Phương Quyết Minh đặt em dâu ở ghế sau nâng hai chân cậu lên.
"Không…… Không được……" Thẩm Viên sợ tới mức nói cũng không nên lời, "Bẩn, chỗ đó bẩn……"
"Không bẩn." Phương Quyết Minh nói xong đã lột quần của Thẩm Viên xuống hơn nửa, xoa nắn mông thịt trắng mềm vỗ mạnh hai cái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!