Chương 4: Em dâu bị ngón tay đâm chảy nước (gương H)

Phương Quyết Minh không thường đến vũ trường, cũng không phải chưa đi bao giờ, cho nên hắn dễ dàng tìm thấy Phương Quyết Dật. Người này đang nằm trên người ca nương, mặt dày mày dạn muốn hôn người ta một ngụm, thấy hắn mới hưng phấn đứng lên, thân thiết gọi một tiếng "Anh".

Mà ca nương dùng quạt tròn che nửa mặt nũng nịu gọi hắn: "Phương đại công tử."

Lúc này Phương Quyết Minh mới nhớ đến mình cũng từng gặp ca nương này rồi. Mấy tháng trước lúc bàn chuyện làm ăn đối tác cũng đã mời cô tới trợ hứng.

"Anh muốn chơi cùng nhau không?" Phương Quyết Dật cầm tiền là gan lớn, "Vừa nãy em ấy còn nói có vài em gái mới tới vũ trường đấy."

"Việc nhà nhiều, sao có thời giờ quậy loạn với chú?" Phương Quyết Minh nhớ thương Thẩm Viên, căn bản không muốn ở lại lâu, nhìn Phương Quyết Dật lại càng không kiên nhẫn.

"Thả lỏng thôi mà. Nếu anh không thích gái, chỗ này cũng có song nhi."

Phương Quyết Dật không đề cập tới song nhi còn được, nhắc tới, Phương Quyết Minh lại nhớ đến tối hôm qua Thẩm Viên đè nén khóc, lạnh mặt từ chối: "Là người sắp kết hôn rồi, còn không thu tâm."

Thần tình Phương Quyết Dật lập tức suy sụp xuống: "Anh nói thằng nhóc Thẩm Viên kia à?…… Nhìn là biết ngu ngốc, nếu không phải vì xung hỉ cho ba, em chẳng thèm cưới."

Phương Quyết Minh vốn thương Thẩm Viên, nghe Phương Quyết Dật oán giận như vậy, áy náy nhúng chàm em dâu trong lòng nhất thời tan thành mây khói, hắn lại hối hận hôm nay không thuận thế phá thân Thẩm Viên ở thư phòng. Nhớ đến đây hắn cũng không chờ nổi nữa, không quay đầu lại đi ra vũ trường. Hạ nhân Phương gia cung kính hầu, thấy hắn đi ra là vội vàng kéo cửa xe.

"Đại thiếu gia, đi đâu?" Tài xế đeo găng tay trắng, vừa đạp lên chân ga lại "Hả" một tiếng, "Đằng trước hình như là chị Trương chăm sóc lão gia."

Phương Quyết Minh nghe vậy ngẩng đầu, tập trung nhìn thấy đúng là chị Trương, nghi hoặc kéo cửa kính xe xuống.

"Đại thiếu gia?" chị Trương thấy hắn cũng giật mình, "Sao ngài cũng học tiểu thiếu gia đi chơi vũ trường thế?"

Chị Trương làm việc ở Phương gia đã lâu, nói chuyện cũng không kiêng kị: "Lão gia nghe nói nhị thiếu gia thường tới chỗ này, đã tức giận đến độ không chịu uống thuốc."

"Sao ba lại biết Quyết Dật hay đến?" Phương Quyết Minh bảo hạ nhân kéo chị Trương lên xe, nhíu mày nói, "Không về vội, đến viện an dưỡng."

"Còn không phải công tử Lý gia nói lỡ miệng sao……" chị Trương vừa nhắc tới chuyện này là liên tục lắc đầu, "Tháng trước cậu ta cùng ba đến thăm lão gia, vốn đang nói chuyện rất vui vẻ, ai ngờ công tử này này uống hai ngụm rượu là miệng đầy mê sảng, chúng tôi muốn ngăn cũng không ngăn được!"

Phương Quyết Minh xoa mi tâm: "Cũng không giấu được."

"Đại thiếu gia ngài cũng nên khuyên bảo nhị thiếu nhiều chút."

"Sao chị Trương còn phải nói lời này?" Tài xế nhịn không được chen miệng, "Đại thiếu gia chúng ta vừa nãy đến tìm nhị thiếu gia đấy."

"Tôi nói rồi mà sao ngài đến chỗ này được." chị Trương thả lỏng, lại bắt đầu lải nhải quở trách Phương Quyết Dật không nên thân, trong lúc nói chuyện như vậy xe rất nhanh đến viện an dưỡng.

Phương Quyết Minh vốn tưởng giải thích vài câu là có thể lấp liếm, lại không nghĩ đến ba mình tức giận, ở trên giường bệnh ồn ào nhất định muốn hạ nhân lôi Phương Quyết Dật từ vũ trường ra, ồn ào đến nửa đêm mới nguôi giận. Phương Quyết Minh cũng không nói muốn đi, ở viện an dưỡng một đêm, sáng sớm vội vàng về nhà, đầy lòng đều là em dâu của mình.

Thẩm Viên là bị tiếng chuông làm bừng tỉnh, cậu cũng không nghe rõ đến cùng là có mấy tiếng, chỉ cảm thấy bầu trời ngoài cửa sổ lộ ra một tia mặt trời, chắc là trời sắp sáng, nhưng Phương Quyết Minh vẫn chưa về. Thẩm Viên nghĩ đến cuộc điện thoại mà Phương Quyết Dật gọi kia, lại lo Phương Quyết Minh cũng ngủ ở vũ trường, trong lòng kì lạ sinh ra vài tia chua xót. Cậu cuộn mình trên giường, vùi mặt vào gối đầu.

Phương Quyết Minh rón ra rón rén đẩy cửa phòng ngủ ra, nhìn thấy cảnh tượng này. Em dâu ở giường lớn lẻ loi cong người, không biết ngủ chưa. Lòng Phương Quyết Minh sớm mềm mại như vũng nước, hắn đi qua ôm cậu vào trong lòng đi vào phòng tắm.

"Đại…… Đại ca?" Thẩm Viên mơ màng mở to mắt, cậu ôm chặt cổ Phương Quyết Minh mềm mại hỏi, "Anh về rồi ạ?"

"Ừ." Phương Quyết Minh đặt cậu trên bồn rửa tay, nhìn chằm chằm cần cổ trắng nõn của em dâu, miệng khô lưỡi khô.

"Còn dạy tôi không ạ?" giọng Thẩm Viên mang theo âm mũi buồn ngủ.

Phương Quyết Minh nghĩ rằng nhất định là em dâu đợi hắn rất lâu, lại càng nhẫn nại: "Dạy."

Thẩm Viên nghe vậy lập tức nhu thuận cởi quần, mở rộng hai chân ngồi trên bồn rửa tay buồn ngủ mông lung tựa vào trong lòng Phương Quyết Minh ngủ gà ngủ gật.

Phương Quyết Minh nhìn em dâu run rẩy lông mi mà ngứa ngáy khó nhịn, nắm cằm cậu nói: "Nhìn gương."

Trên bồn rửa tay có một cái gương cao bằng nửa người, Thẩm Viên nhìn chằm chằm một hồi lâu, mới ý thức được hoa huy*t của mình rõ ràng chiếu vào trong gương, cơn buồn ngủ nhất thời tan đi hơn nửa, cậu đỏ mặt "A" một tiếng. Cậu vẫn biết cơ thể của mình khác với đại bộ phận nam giới, nhưng chưa bao giờ cậu cẩn thận quan sát như thế. Thì ra cái miệng nhỏ nhắn ở chỗ đó xinh xắn hồng hồng, hai phiến hoa mềm mại dán vào một chỗ, lộ ra tiểu hạch mềm mại.

"Đại ca, đẹp không?" Thẩm Viên sợ hãi hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!