Chương 18: Phiên ngoại: Em dâu mượn rượu tiêu sầu

Phương Tử Hoàn đang học đi, đập đầu lên chân cha bé.

Thẩm Viên đang ngồi trong lòng Phương Quyết Minh xem sổ sách, bị con dọa sợ, chưa cả nhào qua, Phương Tử Hoàn đã lắc lư đứng lên, dịch hai bước ngã trên đùi Phương Quyết Minh.

"Đại ca……" Thẩm Viên rất vui vẻ, ngẩng đầu lên nói với Phương Quyết Minh, "Con biết đi rồi."

Phương Quyết Minh nheo đôi mắt lại nhìn dấu răng ở mũi chân của Thẩm Viên, xách con đang bò sang một bên, cúi đầu hôn em dâu. Thẩm Viên túm cổ áo Phương Quyết Minh rầu rĩ cười, chậm rì rì xoay người ngồi trong lòng đại ca.

Bọn họ đang hôn, chị Trương ho khan một tiếng, đứng cạnh cửa không tình nguyện nói nhỏ: "Lão gia muốn thăm cháu."

Thẩm Viên kinh hoảng chui vào trong lòng Phương Quyết Minh, mặt đỏ ửng, tay nhỏ ôm eo đại ca không nhịn được run run.

"Hôm khác tôi đưa Thẩm Viên đi cùng." Phương Quyết Minh cúi đầu hôn trán Thẩm Viên.

Biểu tình của chị Trương có chút bất mãn, bà quay đầu đi. Thẩm Viên ủy khuất ghé vào vai Phương Quyết Minh không nói lời nào, nhưng vẫn nhẹ nhàng đùa con.

"Không muốn đi thì không đi." Phương Quyết Minh thở dài, "Đại ca cũng không đi, ở nhà với em."

Thẩm Viên trầm mặc một lát, lắc đầu nói: "Không thể không đi."

Phương Quyết Minh ôm cậu hôn hồi lâu, hôn đến khi Thẩm Viên dính đầy hơi nước mới cố ý dọa cậu: "Ba anh muốn anh cưới người khác em cũng đừng tin, cũng đừng khuyên anh."

Thẩm Viên "Hức" một tiếng, đỏ mắt, vùi mặt ở cổ Phương Quyết Minh không rên một tiếng.

"Họ nói gì em cũng đừng để trong lòng." Phương Quyết Minh nói xong lại hối hận, Thẩm Viên vốn mẫn cảm, lại thích để tâm vào chuyện vụn vặt, sao có khả năng không để trong lòng? Đang nghĩ ngợi, Phương Quyết Minh lại cảm thấy gáy ướt, cúi đầu thì thấy Thẩm Viên quả nhiên khóc, khóe mắt hồng hồng làm hắn đau lòng vô cùng.

Chuyện này nói từ sau khi Thẩm Viên sinh con.

Khi đó Thẩm Viên vẫn chưa xuống giường được, suốt ngày nằm, sức khỏe cậu vốn không ổn định, thật vất vả sinh con như thể mất cả nửa cái mạng. Phương Quyết Minh đau lòng muốn chết, một tấc cũng không rời ở bên người cậu, cũng không đoán được lão gia lại có tâm tư nạp vợ hai cho mình, còn trực tiếp đưa người vào cửa.

Phương Quyết Minh chưa bao giờ tức giận như vậy trước mặt ba mình. Nếu không phải chị Trương ngăn lại, sợ là hắn sẽ đập cả viện an dưỡng. Phương Quyết Minh cũng không dám nói cho Thẩm Viên, người này còn nằm trên giường, sao có thể chịu nổi kích thích lớn như vậy? Ai biết chị Trương lén lút chạy tới nói với Thẩm Viên, muốn cậu khuyên Phương Quyết Minh nạp thêm vợ bé.

Lúc này thì xảy ra chuyện lớn. Thẩm Viên vừa mới sinh con người còn chưa khỏe, bệnh nặng một hồi, mãi đến khi Phương Tử Hoàn học đi mới miễn cưỡng có thể xuống giường, nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt, người cũng gầy một vòng lớn.

Phương Quyết Minh từ đây giống như là cắt đứt quan hệ với lão gia, cũng không thích chị Trương tới cửa, nhưng chung quy là có quan hệ huyết thống, ông muốn gặp cháu cũng có tình có lý.

"Có em, anh muốn người khác làm gì?" Phương Quyết Minh ôm eo Thẩm Viên thở dài, "Đừng nghĩ lung tung."

Thẩm Viên ôm cổ Phương Quyết Minh "Dạ" một tiếng, nằm trong lòng ngực đại ca bất động. Cậu vẫn ngoan ngoãn, Phương Quyết Minh thoáng dỗ chút là ngừng khóc.

Con họ bò tới bò lui, sau khi biết đi nó giống như bỗng nhiên nghịch ngợm hơn, cứ bò lên chân Thẩm Viên cười.

Phương Quyết Minh và Thẩm Viên rốt cuộc vẫn đến viện an dưỡng. Phương Tử Hoàn ăn vạ trong ngực Thẩm Viên không chịu cho chị Trương ôm, cũng không quan tâm đến ông. Trẻ con còn nhỏ, còn thích dính trong ngực ba ngủ, vì thế mấy người ngồi cùng nhau cũng không có gì nói.

Phương lão gia nghẹn nửa ngày mới nói: "Con cũng lớn rồi."

Phương Quyết Minh bất động thanh sắc ôm bả vai Thẩm Viên: "Tiểu Viên muốn thì sinh thêm, không nghĩ thì thôi."

Thẩm Viên vội vàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua Phương Quyết Minh, đỏ mắt không nói gì.

Chị Trương ở bên cạnh xen mồm nói: "Nhìn người như thế, sinh đứa nữa thế nào được."

Phương Quyết Minh nghe xong muốn nổi giận, bị Thẩm Viên kéo tay, lại nhịn xuống. Nhưng lão gia lại chêm thêm một câu: "Nào có chuyện chỉ cưới một nam thê, truyền ra làm người khác chê cười."

Thẩm Viên dù hiền lành cũng không nổi nghe nữa, cậu đứng dậy đưa Phương Tử Hoàn cho Phương Quyết Minh ôm, lấy cớ nói mình cảm thấy khó chịu muốn đi ra ngoài hít thở, vừa ra khỏi cửa nước mắt đã chảy. Kỳ thật nguyện vọng của Thẩm Viên rất đơn giản, là cùng Phương Quyết Minh an ổn sống cả đời. Nhưng nguyện vọng nhỏ nhoi như vậy của cậu ở thời đại này xem ra quả thực là thiên phương dạ đàm —— Phương Quyết Dật bại liệt, Phương Quyết Minh là độc đinh của Phương gia, gia chủ Phương gia sao thiếp thất cũng không có? Nếu chính thê là đại tiểu thư nhà ai đó cũng tốt hơn nam thê như Thẩm Viên.

Thẩm Viên vừa tức vừa khổ sở, mà bận tâm tuổi tác Phương lão gia không dám khóc trước mặt, một mình ngồi xổm ngoài viện ôm đầu gối nhỏ giọng nức nở, qua một lát cảm giác có người chụp bả vai mình. Cậu ngẩng đầu nhìn, người đến là chị Trương.

"Tiểu Viên này……" chị Trương nặn ra gương mặt tươi cười nói chuyện với cậu, "Người đã khỏe hơn chưa?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!