Khi tin tức Phương Quyết Minh cưới nam thê bị truyền ra, Thẩm Viên đã gả cho hắn sắp được nửa năm. Cây cối ở Phương gia đã thay lá mới, người này thì được Phương Quyết Minh nuôi đến môi hồng răng trắng, lá gan cũng lớn hơn nhiều, mỗi ngày sau khi từ học đường trở về cũng dám quấn lấy Phương Quyết Minh náo loạn, thường xuyên từ phòng ăn một đường đến phòng ngủ. Mà Phương Quyết Minh bắt đầu chậm rãi dạy cậu xem sổ sách trong nhà. Thẩm Viên thông minh lại cẩn thận, rất nhanh là lên tay.
Còn Phương Quyết Dật từ khi bị thương sau gáy cũng không tỉnh lại. Phương lão gia đến thăm một lần, vừa lắc đầu vừa nói "Làm bậy", cũng không quan tâm Phương Quyết Minh có cưới thêm vợ hay không, chỉ thường thường phái người tới hỏi Thẩm Viên mang thai chưa.
Phương Quyết Minh chặn hết người lại. Nam thê mang thai vốn khó hơn so với nữ giới bình thường, người Thẩm Viên lại gầy nhỏ, có con không chừng lại khó chịu nhiều hơn. Hắn cũng sợ em dâu nghĩ nhiều, chung quy Thẩm Viên mẫn cảm, dễ dàng để tâm vào chuyện vụn vặt. Dù muốn con, trong lòng Phương Quyết Minh cũng đặt Thẩm Viên ở vị trí đầu tiên, chỉ cầu cậu sống vui vẻ. Một đời không có con cái, có Thẩm Viên cùng không tịch mịch.
Ai ngờ Thẩm Viên thật sự có thai.
Khi đó trời đã lạnh hẳn, mỗi ngày gió lạnh thổi vù vù, học đường đã cho nghỉ từ lâu. Thẩm Viên mặc áo khoác trắng thật dày, cả ngày cuộn tròn trong lòng Phương Quyết Minh không có tinh thần. Ban đầu Phương Quyết Minh tưởng Thẩm Viên là nhiễm lạnh bị bệnh. Hắn vốn muốn mời đại phu về khám cho cậu, Thẩm Viên lại nôn một trận, nôn đến mặt nhỏ nhắn tái nhợt, ủy khuất nằm trong lòng Phương Quyết Minh lau nước mắt.
Tuy rằng Phương Quyết Minh có suy đoán, mà vẫn mời đại phu. Bắt mạch quả nhiên là hỉ mạch. Thẩm Viên nghe mà không khóc nữa, rưng rưng nhào vào lòng Phương Quyết Minh vui vẻ nói: "Đại ca, em mang thai con anh."
Phương Quyết Minh thật cẩn thận ôm cậu. Vừa vặn chị Trương đến, hắn dặn bà nói tin vui cho Phương lão gia. Hôm sau lão gia còn sai người đưa đủ loại thuốc bổ đến, Phương Quyết Minh nhìn mà không vui, sai người thu dọn hết, vẻ mặt tối tăm.
"Làm sao vậy ạ?" Thẩm Viên ngồi giữa hai chân hắn nhẹ nhàng hỏi.
"Anh cưới em nửa năm, không thấy lão già tỏ vẻ gì." Phương Quyết Minh kéo tay cậu hôn, "Ông ấy giờ mới biết thích em……"
Thẩm Viên cười cong mắt, chỉ nói: "Đại ca thích em là được."
Phương Quyết Minh hôn xong mu bàn tay cậu lại hôn đầu ngón tay hơi lạnh: "Khó chịu à?"
Thẩm Viên đương nhiên là không thoải mái, lại lắc đầu, ôm cổ Phương Quyết Minh thở dài một hơi: "Đại ca ôm sẽ không khó chịu nữa."
Thẩm Viên mang thai tinh thần không còn tốt như trước, cả ngày ngủ gà ngủ gật, ỉu xìu nằm trong lòng Phương Quyết Minh nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, có ngày bỗng nhiên cậu nhẹ giọng nói: "Đại ca, tuyết rơi rồi."
Phương Quyết Minh ôm cậu, lòng bàn tay dán cái bụng nhô ra của em dâu quyến luyến vuốt ve: "Em đã gả cho anh gần một năm."
"Nhanh quá……" Thẩm Viên nhăn mũi, tựa hồ có chút bất mãn, "Đã sắp một năm rồi?"
"Một đời còn không ngại nhanh sao?" Phương Quyết Minh lại bóp mũi cậu, buồn cười thở dài, "Cả ngày miên man suy nghĩ gì đâu."
Thẩm Viên im lặng ngồi một lát, đứng dậy lắc lư đi đến bên cửa sổ, dùng tay nhỏ lau sạch sẽ sương mù ngoài cửa sổ. Bên ngoài một mảnh trắng xoá, xe hơi trong viện cũng bị phủ tuyết, vài bóng người đen xa xa đung đưa trong tuyết. Thẩm Viên đờ ra nhìn, lưng nóng lên, thì ra là Phương Quyết Minh ôm lấy cậu.
"Đại ca." Trong hõm vai Thẩm Viên nóng hừng hực toàn là hơi thở ấm áp của Phương Quyết Minh. Cậu do dự một lát vẫn nhỏ giọng nói, "Cảm ơn anh." Giọng cậu nhỏ đến mức mình cũng nghe không rõ.
Thẩm Viên ở Phương gia sinh hoạt gần một năm, cũng không phải không hiểu gì hết. Cậu dần dần nghĩ thông suốt lúc trước Phương Quyết Minh dùng thủ đoạn gì để cưới cậu vào nhà, cũng hiểu rõ vì sao Phương Quyết Minh nhịn đến lúc thành hôn mới muốn mình. Càng nghĩ càng khổ sở, cậu xoay người ôm Phương Quyết Minh rơi nước mắt.
"Bé con trong bụng đá à?" Phương Quyết Minh chỉ cho là cậu mang thai khó chịu, ôm người về giường xoa eo.
Thẩm Viên ngồi trước người Phương Quyết Minh, khó chịu "Dạ" một tiếng, ngẩng đầu ôm cổ hắn lóng ngóng hôn.
"Dạy lâu như vậy vẫn không thuần thục." Phương Quyết Minh cười nắm cằm em dâu, "Đừng nóng vội."
Thẩm Viên sao lại không thuần thục, quen tay hay việc, cậu chỉ là quen Phương Quyết Minh nắm quyền chủ động, thuận theo nằm trong lòng đại ca triền miên hôn môi. Ngoài cửa sổ tuyết đọng không chịu nổi gánh nặng, rơi xuống cành cây trĩu nặng. Thẩm Viên mở to mắt, nương theo ánh sáng mờ mờ thấy tình triều ở đáy mắt Phương Quyết Minh. Cậu đỡ bụng ngồi trên hông đại ca, hơi đong đưa eo, hoa huy*t trào ra mật nước ấm áp.
"Đại ca, anh rất lâu không cắm vào hoa huy*t của em." Thẩm Viên cởi áo khoác, bởi vì sợ lạnh nên vùi vào lòng Phương Quyết Minh. Ngón tay hơi lạnh trượt vào quần áo của hắn, tay nhỏ đi xuống thăm dò, đụng đến tính khí của Phương Quyết Minh, "Em ngứa lắm."
"Tối hôm qua không phải là đã giúp em xoa chảy nước rồi sao?" Phương Quyết Minh hít sâu một hơi, cầm tay của Thẩm Viên, "Còn ngứa nữa?"
"Đại ca không cắm vào nên em ngứa lắm……" Thẩm Viên dùng chóp mũi ấn lên cánh tay Phương Quyết Minh, "hoa huy*t rất nhớ đại ca……"
Phương Quyết Minh ôm em dâu, vùi đầu hôn cái bụng tròn vo của em dâu. Hắn nghĩ bầu hơn sáu tháng có thể thân thiết một chút, cởi quần áo ôm Thẩm Viên giữa hai chân mình, thật cẩn thận không đè lên bụng cậu, để tính khí ở hoa huy*t.
Bắp đùi Thẩm Viên d*m thủy tràn lan, bị tính khí nóng bỏng thoáng cọ mấp máy phun nước. Rõ ràng một đêm trước đã được Phương Quyết Minh xoa đến nước ướt sũng, hôm nay chạm vào nước lại càng nhiều.
"Muốn đại ca không?" Phương Quyết Minh nâng mông Thẩm Viên chậm rãi động thân cắm vào hoa huy*t ướt nhẹp.
"Muốn……" Thẩm Viên đã lâu không làm tình, hưng phấn đến mức cả người run run, ôm chân mình liều mạng ngồi xuống, "Muốn đại ca cắm vào hoa huy*t của em……"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!