Chương 13: Em dâu bị đại ca chơi trước mặt trượng phu (hơi NTR)

Phương Quyết Dật là cùng đường thật, thân không có xu nào ngay cả vũ trường cũng không thèm hắn ta, ca nương cũng trở mặt không nhận người, lúc này hắn ta mới mặt dày mày dạn về Phương gia.

Thẩm Viên thấy Phương Quyết Dật thì rất sợ hãi, đứng sau Phương Quyết Minh không đi, trong mắt cũng ngấn lệ, khủng hoảng thật vất vả quên đi lại dâng lên, cậu nắm tay đại ca nói gì cũng không chịu buông ra.

Phương Quyết Dật lại không để ý đến Thẩm Viên. Hắn ta đào hôn vì không muốn cưới nam thê, dù đại ca mình cưới cậu thì hắn ta cũng chẳng quan tâm, có khi lại mong Phương Quyết Minh trả thù lao. Phương Quyết Minh thấy hắn ta mà trong lòng lại giận. Lá gan và thân mình của em dâu đều nhỏ, dỗ mãi mới thấy người sáng sủa chút, buổi tối hôm nay khẳng định cậu lại ngủ không ngon giấc.

Phương Quyết Minh đau lòng Thẩm Viên, lại nhìn Phương Quyết Dật càng không vừa mắt, gọi người lấy tiền mặt cho hắn ta, ôm Thẩm Viên về phòng ngủ.

Phương Quyết Dật lại theo kịp: "Anh, ba biết không?"

"Anh giúp chú nói dối." Phương Quyết Minh hơi nhướng mày đưa Thẩm Viên vào phòng, lúc này mới xoay người đóng cửa lại, "Nếu ba biết, chú còn có thể lêu lổng ở ngoài nhẹ nhàng như vậy? Đã sớm bị bắt lại rồi."

"Cảm ơn anh." Phương Quyết Dật gãi tóc, liếc mắt nhìn cửa phòng, "Vậy nó……"

Phương Quyết Minh cau mày: "Có người thay chú cưới nam thê xung hỉ."

"Anh bán nó không phải xong rồi sao, làm gì phải cưới nó? Phiền." Phương Quyết Dật hừ một tiếng xuống lầu, không đi, lại ở phòng khách ôm tiền ngủ gà ngủ gật.

"Bại gia tử." Phương Quyết Minh cười lạnh lắc đầu, xoay người vào phòng ngủ. Thẩm Viên đang ôm đầu gối ngồi trên giường, thấy người vào là đại ca của mình lập tức mặt mày hớn hở, bổ nhào vào giường chui vào trong lòng Phương Quyết Minh.

Phương Quyết Minh ôm Thẩm Viên, trái tim không tự chủ mềm mại lên. Cưới em dâu sao lại vì xung hỉ được, rõ ràng là tình cảm tự mình khó có thể tự giữ. Cho dù Thẩm Viên không phải nam thê của Phương Quyết Dật, Phương Quyết Minh cũng sẽ nghĩ hết mọi cách giữ người ở bên mình.

"Đại ca." Thẩm Viên kề vào vai Phương Quyết Minh mềm giọng gọi hắn, "Đừng bỏ em."

Phương Quyết Minh thầm thở dài một hơi, quả nhiên em dâu sợ hãi.

"Sao đại ca có thể bỏ em được?" Hắn nhéo hai má Thẩm Viên, cảm thấy tựa hồ có nước mắt lạnh lẽo, "Khóc à?"

Thẩm Viên ngượng ngùng gục đầu xuống, khó chịu "Dạ" một tiếng.

Phương Quyết Minh cúi đầu cọ trán cậu, chóp mũi cọ xát mũi em dâu cúi đầu cười rộ lên: "Hôn lễ xong rồi, sợ cái gì?"

Trên mặt Thẩm Viên lúc này mới có ý cười, xem ra là đã giải tỏa được khúc mắc. Nhưng mà nửa đêm, Phương Quyết Minh bị tiếng kêu sợ hãi của em dâu đánh thức. Thẩm Viên rơi lệ đầy mặt nằm trên người hắn run run, kêu mãi: "Đại ca đừng đuổi em đi…… Em không muốn đi……"

"Thẩm Viên?" Phương Quyết Minh cả kinh, hắn nâng tay lên kéo em dâu vào lòng, "Gặp ác mộng à?"

Thẩm Viên vùi trong lòng Phương Quyết Minh cuốn lấy người hắn, khóc đến nước mũi nước mắt ướt sũng: "Đừng bỏ lại em."

"Sao đại ca lại bỏ em được?" Phương Quyết Minh sờ chốt mở đèn điện trên tường, hơi động đậy là Thẩm Viên nhào lên. Thật vất vả mở đèn lên, quả nhiên em dâu khóc đỏ mắt, cả mặt đều là nước mắt chưa khô.

Phương Quyết Minh ngồi dậy ôm Thẩm Viên vào trong ngực, xoa tóc cậu thở dài một hơi. Đèn sáng, Thẩm Viên dần tỉnh táo lại, khóc thút thít vùi mặt vào ngực Phương Quyết Minh, dùng bàn tay nhỏ nắm góc áo run run, thật vất vả tiếng khóc lại nhỏ bớt, lại vẫn nấc lên: "Đại ca, em sợ Phương Quyết Dật."

"Có đại ca ở đây." Phương Quyết Minh dùng lòng bàn tay lau nước mắt ở khóe mắt cậu, "Sợ cái gì?"

"Sợ anh vứt em cho anh ta." Thẩm Viên nói mà lại rơi lệ.

Phương Quyết Minh cong khóe miệng, em dâu còn biết mình bị anh trai của trượng phu cướp đi cơ đấy, vì thế hắn ôm eo cậu hôn môi: "Sao có thể vứt bỏ em được."

"Thật ạ?" Thẩm Viên bị hôn đến độ giọng có chút hàm hồ.

"Thật." Phương Quyết Minh hôn mấy cái lại bị gợi lên tình dục, cách quần áo em dâu đốt lửa, thấy ánh mắt cậu vẫn kinh hoảng, ngừng động tác tay lại, đứng dậy ôm Thẩm Viên đứng lên.

"Đại ca……" Thẩm Viên hoảng sợ ôm cổ Phương Quyết Minh, "Anh không cần em sao?"

"Lại nghĩ gì thế?" Phương Quyết Minh hôn cậu một cái, vỗ mông cậu, "Lát nữa đừng kêu lớn quá."

Thẩm Viên sợ bị vứt bỏ, liều mạng gật đầu, dùng cánh tay mảnh khảnh ôm chặt cổ Phương Quyết Minh. Phương Quyết Minh ôm cậu đi ra ngoài, buổi tối Phương gia chỉ có phòng khách tầng một là có chút ánh sáng, hạ nhân cũng đã đi ngủ. Thẩm Viên sợ tối, vùi mặt ở hõm vai Phương Quyết Minh không chịu ngẩng đầu, lại nghe thấy đại ca thấp giọng cười: "Chúng ta đi cho Phương Quyết Dật xem."

"Đại ca?" Thẩm Viên vòng hai chân trên thắt lưng Phương Quyết Minh, cậu bối rối lắc đầu, "Em không muốn…… Không muốn cho anh ta xem……"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!