Chuyện vui của Phương gia không tính là long trọng, chung quy cưới nam thê xung hỉ không phải là việc có thể bàn tán nhiều, Phương Quyết Minh lại mua sắm chuẩn bị thật sự cẩn thận. Dù sao thì Phương Quyết Dật đã bị hắn đuổi ra ngoài, hôn lễ này là của hắn và Thẩm Viên. Mà Thẩm Viên từ bị khi Phương Quyết Dật dọa một hồi là không rời Phương Quyết Minh, suốt ngày kề cận, buổi tối ngủ còn bừng tỉnh, khóc chui vào lòng hắn xin hắn đừng bỏ mình.
Phương Quyết Minh vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ, nói hết lời cũng không thể làm cho em dâu hết sầu lo. May mà Phương Quyết Dật cũng thông minh, chuyện trốn đi không lộ ra, hạ nhân trong nhà cố kỵ Phương Quyết Minh, ai nấy làm bộ như không biết gì hết, giấu Phương lão gia đến triệt để.
Vì thế ba ngày hữu kinh vô hiểm qua như vậy.
Ngày hôn lễ Phương Quyết Minh không thể gặp Thẩm Viên. Cậu nhóc này bất mãn ngồi trong phòng không chịu cho hắn đi, dùng tay nhỏ nắm góc áo Phương Quyết Minh, nhìn chằm chằm mũi chân không nói một lời.
"Đại ca sẽ về rất nhanh." Phương Quyết Minh dở khóc dở cười ôm em dâu hôn một cái, "Đợi đại ca về sẽ đâm hoa huy*t của em."
Thẩm Viên nghe vậy là vui vẻ, cậu đỏ mặt ôm cổ Phương Quyết Minh: "Thật không ạ?"
"Thật." Phương Quyết Minh ôm em dâu đến bên giường, "Thẩm Viên, đêm nay em sẽ là người của anh."
Thẩm Viên ngây thơ ngẩng đầu lên: "Người…… Người của đại ca?"
Phương Quyết Minh nắm tay cậu gật đầu: "Về sau đại ca mỗi ngày làm em chảy nước có được không?"
Thẩm Viên xấu hổ nói không nên lời, ngồi bên giường nhẹ nhàng lắc chân, sau một lúc lâu Phương Quyết Minh phải đi, cậu mới vội vàng đuổi theo: "Đại ca nhất định phải về đấy."
"Đại ca không muốn đi." Phương Quyết Minh nhướng mày bóp mông em dâu, "Đại ca vẫn chưa đâm hoa huy*t của em đâu."
Hai chân Thẩm Viên mềm nhũn, chỉ nghe Phương Quyết Minh nói như vậy bắp đùi cậu đã ướt, càng chờ đợi buổi tối đến. Đại ca đi cậu mới thất hồn lạc phách ngồi bên giường, ngoài cửa lại bỗng nhiên có một đám hạ nhân tràn vào, giúp cậu thay quần áo, lại rửa mặt chải đầu trang điểm. Mà Phương Quyết Minh bên kia lại im lặng không ít, hắn ngồi ở trong thư phòng kiểm tra thực đơn tiệc cưới, lại ghi nhớ danh mục quà tặng, lúc này mới sai người đi mời Phương lão gia.
Nếu không phải cưới nam thê, chiêu dời mèo đổi thái tử của Phương Quyết Minh đúng là không thể gạt được, may mà hôn lễ xung hỉ không bái cha mẹ cao đường, Thẩm Viên chỉ cần chờ ở trong phòng là được. Theo lý thì tân lang phải đi ra ngoài kính rượu, nhưng tính cách của nhị thiếu gia Phương gia không ai không biết không ai không hiểu, vô pháp vô thiên đã quen. Chỉ cần phương Quyết Minh nói bọn họ đã vào động phòng, cho dù Phương Quyết Dật không ra, Phương lão gia cũng không kinh ngạc, nhiều nhất chỉ gõ quải trượng mắng mấy câu "nghịch tử" mà thôi.
Đêm nay quả thực như dự đoán của Phương Quyết Minh, khách khứa tuy rằng có bàn tán về sự vắng mặt của Phương Quyết Dật, lại không ai hoài nghi đến chuyện đào hôn, chỉ âm thầm phỏng đoán việc vui này của Phương gia thật là đủ mất mặt, tân lang cũng dâm đãng đến độ không muốn gặp người. Ngược lại là họ sinh ra vài phần kính nể đối với Phương Quyết Minh đi ra kính rượu, ngay cả thần tình của Phương lão gia cũng dịu đi không ít, uống mấy ngụm rượu mặt đỏ tai hồng khen con trai lớn của mình.
Tâm tình của Phương Quyết Minh càng tốt, vừa nghĩ đến Thẩm Viên ngoan ngoãn ngồi ở trong phòng đợi mình là lòng lại nóng bỏng, rượu cũng uống thêm mấy chén. Sau đó hắn tìm cớ lui đi, khẩn cấp đi đến phòng của Thẩm Viên. Hạ nhân đã đi không còn một ai, hắn đẩy cửa vào, thấy Thẩm Viên mặc áo cưới đang ăn vụng hoa quả, chắc là bị đói.
Phương Quyết Minh cúi đầu bật cười, Thẩm Viên bị hắn làm hoảng sợ, nghẹn giọng ho khan, rót chén trà vội vàng uống mấy ngụm mới e lệ gọi một tiếng: "Đại ca."
Việc đã đến nước này, Phương Quyết Minh lại không vội, hắn khóa trái cửa, đi đến bên bàn, cách hỉ phục vỗ vỗ lưng Thẩm Viên: "Em đói à?"
Thẩm Viên đáng thương gật đầu, từ buổi sáng đến bây giờ cậu chỉ ăn nửa quả còn bị Phương Quyết Minh bắt tại trận.
"Ăn đi." Phương Quyết Minh buồn cười, tự tay giúp cậu bóc vỏ, lại nhét từng miếng vào miệng Thẩm Viên, "Ăn no mới có sức."
Thẩm Viên mặt mày hớn hở ăn vài quả, dùng đầu lưỡi mềm mại liếm nước trái cây thơm ngọt ở ngón tay Phương Quyết Minh, trong mắt hiện ra càng ngày càng nhiều không muốn xa rời, ánh mắt nhìn Phương Quyết Minh cũng sáng lên, cuối cùng cậu nhịn không được ném khăn bổ nhào vào trong lòng hắn.
Hóa ra Thẩm Viên chỉ mặc cái yếm đỏ dưới áo cưới, hai cái vú sưng lên làm áo nổi lên một độ cong rõ rệt. Dây quần nhỏ ma sát đóa hoa ướt sũng, ma xát ra d*m thủy ấm áp. Hai chân dài trắng nõn vòng qua eo Phương Quyết Minh, cậu vội vàng ôm cổ hắn hôn. Nhưng Thẩm Viên chưa biết hôn môi, đầu tiên là dùng cánh môi lung tung cọ xát, đến khi Phương Quyết Minh nắm giữ quyền chủ động mới thoải mái rên rỉ.
Ngoài phòng lại tí ta tí tách mưa. Vì hỉ sự, trong phòng chỉ thắp hai cây nến đỏ, giờ phút này ánh nến hơi phiêu diêu trong gió, ánh lên khuôn mặt động tình nhỏ nhắn lại diễm lệ của Thẩm Viên. Phương Quyết Minh rốt cuộc nhịn không được, ôm ngang người đi đến bên giường, buông màn giường đỏ rực xuống. Thẩm Viên chờ đợi nhìn hắn chăm chú, cái quần dây nhỏ đã bị dâm dịch làm ướt.
"Đại ca……" Thẩm Viên mở chân, chủ động kéo cái quần nhỏ xíu ma xát hoa huy*t, "Đâm vào hoa huy*t của em đi."
Hô hấp của Phương Quyết Minh ngưng trệ. Hoa phùng của em dâu bị dây ma xát đỏ bừng, nước chảy tràn lan, huyệt nhục mê người mấp máy.
"Đại ca sẽ đâm vào hoa huy*t của em." Phương Quyết Minh lập tức cởi quần áo, ôm Thẩm Viên vào lòng, tính khí nóng bỏng đã để ở bắp đùi của em dâu, đầu nấm khó nhịn cọ xát đóa hoa ướt át, tách hoa môi mềm mại ra cọ xát hoa hạch.
"Nóng…… Nóng quá……" Thẩm Viên ôm chặt cổ Phương Quyết Minh. Hoa hạch bị dục căn đè ép ngứa ngáy khó nhịn, tê dại nổi lên một tia đau, nhưng cậu lại ước gì bị xoa nắn càng thô bạo, "Đại ca…… Em ngứa……"
"Đại ca cắm vào sẽ không ngứa." Phương Quyết Minh nhẫn nại cởi cái yếm đỏ của cậu, lại không cởi hết, khiến cho tấm vải gian nan che khuất nửa bộ ngực sữa của Thẩm Viên.
"Đại ca…… Đại ca mau đâm em……" Thẩm Viên nghe vậy lập tức lắc mông, "Đâm hoa huy*t của em đi!"
"Em vẫn chưa chảy nước đâu." chân Phương Quyết Minh chen vào giữa hai chân cậu, tay hắn nắm hoa hạch của cậu lôi kéo, "Đại ca muốn lúc em phun nước mới cắm vào."
Thẩm Viên vội vàng mở rộng chân theo ngón tay Phương Quyết Minh đong đưa eo. Cái yếm theo động tác của cậu trượt xuống, bầu vú trắng nõn mềm mịn lộ ra trước mắt Phương Quyết Minh, núm vú phấn nộn dưới lớp vải đỏ như ẩn như hiện. Phương Quyết Minh vùi đầu vào ngực cậu, hắn ngửi hương sữa trong veo, há miệng ngậm núm vú non mềm. Thẩm Viên đỏ mặt ưỡn ngực, không đợi bị hút ra sữa, bỗng nhiên cậu nhăn mũi "A" một tiếng: "Đại ca, anh uống rượu ạ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!