Chương 1: Em dâu không biết gì hết

Phát hiện ra bộ này bay màu nên phải đăng lại =))

Tiếng sấm ầm ầm, Thẩm Viên sợ hãi rụt rè đứng trước bàn, giọt nước mưa tí tách chảy xuống khỏi người.

Phương Quyết Dật vắt chéo chân, chỉ vào tin tức trên báo, nói: "Không phải chỉ là cưới nam thê thôi à, cứ phải đăng báo sao? Còn sợ không đủ mất mặt hả?"

"Cũng không phải là việc gì không thể cho người ta biết." Phương Quyết Minh lấy giấy lau tay từ tay hạ nhân, "Hơn nữa ba bị bệnh lâu như vậy rồi, cần hôn sự xung hỉ."

"Nhưng anh xem nó thế thì làm được gì?" Phương Quyết Dật vứt tờ báo, qua loa cắn mấy miếng bánh mì.

Phương Quyết Minh nhướng mày không vui cười lạnh: "Ban ngày ban mặt đi vũ trường?"

"Ban ngày thì ban ngày…… ca nương hát." Phương Quyết Dật khó chịu đeo caravat, "Anh này, buổi tối em không về nhà."

Thẩm Viên cúi đầu như cũ, cả người cậu ướt đẫm. Phương Quyết Dật lướt qua cậu, nhìn không chớp mắt. Thẩm Viên càng cúi thấp đầu, cậu vẫn chưa thật sự gả vào Phương gia mà đã bị vị hôn phu ghét, nếu thật sự kết hôn thì nhất định cảnh ngộ càng không ổn.

"Đại…… đại ca?" Thẩm Viên vân vê góc áo xấu hổ mở miệng, "Tôi có thể quay về phòng chưa ạ?"

Phương Quyết Minh thuận miệng "Ừ" một tiếng, cầm lấy tờ báo Phương Quyết Dật ném đi.

Thẩm Viên như được đại xá, vội chạy về phòng ngủ.

Phương Quyết Minh thoáng nhìn gương mặt nhợt nhạt của cậu, quần áo Thẩm Viên bị ướt nhẹp gần như nửa trong suốt, vì thế loáng thoáng lộ ra bộ ngực khéo léo tinh xảo, hai nhũ hoa như ẩn như hiện dưới áo.

Phương Quyết Minh ma xui quỷ khiến buông báo xuống: "Hôm nay nghỉ học sớm vậy sao?"

Thẩm Viên vẫn là học sinh vừa mới trưởng thành, lễ kết hôn được tổ chức vào tháng sau.

"Tôi…… chiều nay không có tiết." Thẩm Viên không dám đi, sợ hãi đứng tại chỗ.

Phương Quyết Minh nhìn càng rõ ràng, quần áo ẩm ướt làm lộ ra độ cong mềm mại trước ngực Thẩm Viên, không lớn, lại vô cùng đáng yêu.

"Đến đây." Phương Quyết Minh vẫy tay với cậu.

Thẩm Viên chần chờ đi đến trước bàn, ngón tay xoắn xuýt ở trước người: "…… Đại ca?"

"Em trốn học?" khóe miệng Phương Quyết Minh hơi cong lên.

Thẩm Viên kinh hoảng lắc đầu: "Tôi…… Tôi đi ra ngoài quên mang dù, quần áo ướt hết, chỉ có thể quay về thay……" Nói xong thì người cậu hơi run, ngay cả ngực cũng nhẹ nhàng đong đưa.

Hầu kết Phương Quyết Minh rung động một chút, bỗng nhiên phát hiện em dâu trên danh nghĩa của mình ngây ngô đến mức khiến người ta mê muội. "Không cần đi nữa, tôi gọi điện cho trường học xin nghỉ cho em." Phương Quyết Minh uống một ngụm cà phê lạnh ngắt, tâm tư xoay chuyển, "Em đi tắm đi, đừng để bị lạnh."

Thẩm Viên đờ đẫn đáp lại. Cậu chuyển đến Phương gia chưa đến một tuần, chỉ gặp Phương Quyết Minh vài lần, cảm thấy anh cả Phương gia trầm ổn hơn vị hôn phu của mình, giờ phút này hắn càng dịu dàng hơn, trong lòng cậu không khỏi sinh ra một tia hảo cảm.

"Cảm ơn đại ca." Thẩm Viên ngượng ngùng gật đầu, sau đó chạy vào phòng ngủ.

Ý cười ở khóe miệng Phương Quyết Minh chậm rãi tăng lên. Hắn ngồi cạnh bàn dùng ngón trỏ lúc được lúc không gõ nhịp, một lát sau hắn đứng dậy đi vào phòng vệ sinh tắt đi chốt mở nước ấm.

Thẩm Viên đứng trong phòng tắm kêu một tiếng sợ hãi, hoang mang rối loạn xoay xoay vòi nước, nhưng chỉ có nước lạnh phun ra từ vòi.

"Cốc cốc cốc –" Tiếng gõ cửa bỗng nhiên vang lên.

"Thẩm Viên, vòi nước ấm ở tầng một bị hỏng, có phải không có nước ấm hay không?"

"Đại ca!" Thẩm Viên kinh hỉ kêu lên, vội vã khoác áo tắm chân trần chạy ra mở cửa, "Tôi nói mà sao lại không có nước ấm……"

Phương Quyết Minh đứng ở cạnh cửa hô hấp ngưng lại. Một giọt nước theo gáy Thẩm Viên trượt xuống, dọc theo xương quai xanh chậm rãi chảy xuống ngực, lại biến mất trong áo tắm.

"Đi vào phòng tôi đi." Giọng Phương Quyết Minh trầm thấp vài phần, "Bị cảm sẽ không tốt."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!