Một giấc ngủ của Trì Yến kéo dài mười mấy tiếng, lúc tỉnh dậy thì đã là 8 giờ tối.
Hắn ngủ rất sâu nên khi vừa tỉnh lại vẫn còn cảm thấy không chân thực. Trong phòng không bật đèn, không gian tối om chỉ có tiếng kim đồng hồ báo thức phát ra nho nhỏ. Trang Chi Hồng không ở đây, Trì Yến chợt hốt hoảng xốc chăn xuống giường, dép cũng chẳng kịp xỏ đã chạy đi tìm người, đúng lúc đụng phải Trang Chi Hồng đang bước vào phòng ngủ.
"Tỉnh rồi à?" Trang Chi Hồng vòng tay bế hắn lên, Trì Yến có thể ngửi được mùi dầu gội mát mẻ trên người ông, "Sao chạy vội vã thế."
Trì Yến ôm chặt ông, để mặc ông thả mình ngồi lại trên giường rồi ngửa đầu tỏ vẻ bực tức như gây sự vô cớ: "Không phải ba nói trông con ngủ à? Sao vừa rồi ba không ở đây?"
Trì Yến biết rõ việc ngồi cùng hắn mười mấy tiếng là không thực tế, nhưng khi hắn nhớ lại cảm giác thức dậy chỉ có một mình thì vô cùng hoảng hốt, tựa như về lại Tây Bán Cầu chênh lệch mười ba tiếng, ăn cơm một mình ngủ một mình, căn phòng yên tĩnh đến đáng sợ, cuối cùng đã buộc hắn phải học cách tự nói chuyện với bản thân.
Trang Chi Hồng không giải thích cũng không tức giận, ngồi xổm xuống trước mặt Trì Yến rồi vươn tay xoa mặt hắn, giọng nói bình thản như nước: "Xin lỗi."
"Thật sự xin lỗi." Trang Chi Hồng nói lời xin lỗi một lần nữa với thái độ chân thành, rồi áp sát tới ngậm lấy bờ môi hắn, "Tha thứ cho ba."
Đối diện với cặp mắt ấy lửa giận của Trì Yến đột ngột tắt ngấm, hắn muốn để Trang Chi Hồng dỗ dành hắn nhưng hoàn toàn không muốn Trang Chi Hồng phải chịu uất ức, kìm nén hai giây hắn mới giơ tay ôm ông, gương mặt áp lên sườn mặt Trang Chi Hồng rồi nhỏ giọng nói: "Con không giận ba."
Trang Chi Hồng mặc cho hắn ôm, hai người cứ ôm nhau như vậy, không ai nói thêm câu gì nhưng cũng chẳng ai muốn buông tay trước.
"Ba……" Môi Trì Yến hơi lạnh, chạm được vào làn da ấm áp của Trang Chi Hồng thì nhanh chóng lây nhiễm nhiệt độ cơ thể của ông, "Con đói."
Lúc này Trang Chi Hồng mới buông hắn ra đứng lên: "Vậy ra ăn cơm thôi, vừa mới làm xong."
Trì Yến sửng sốt: "Ba vừa đi nấu cơm?"
"Ừ." Trang Chi Hồng cúi người xỏ dép lê giúp hắn, "Làm mấy món đơn giản, đồ trong nhà không còn nhiều lắm."
"Vậy sao ba không nói với con?" Trì Yến hơi ngượng ngùng nói ngập ngừng, "Con còn nổi giận lung tung với ba."
"Em có thể ở bên tôi thì cho dù là nổi giận với tôi, tôi cũng vui." Trang Chi Hồng nhìn hắn trong chốc lát rồi không kiềm chế được cúi người hôn hắn, lúc rời đi thì dùng ngón cái xoa khóe miệng cho hắn, "Bên ngoài đều truyền tôi sợ vợ."
Trì Yến không nhịn được cười, đôi mắt cong cong: "Thật hay giả vậy?"
"Thật." Trang Chi Hồng nắm tay hắn đi về phía phòng ăn, "Trước khi nhậm chức Chủ tịch tỉnh, Ủy ban Kỷ luật Trung ương đã tìm tôi hỏi chuyện."
Trì Yến cười toét miệng, tò mò hỏi: "Ba nói thế nào?"
"Nói đúng tình hình thực tế thôi." Trang Chi Hồng múc cháo cho hắn, táo đỏ cũng sắp bị nấu nhừ, hương thơm ngào ngạt tỏa ra, "Tôi nói, cả đời này cũng chỉ có một nhược điểm là người trong nhà, không ảnh hưởng tới việc phục vụ vì nhân dân."
Trì Yến không thể đoán được là ông đang nói đùa hay thật sự đã nói như thế, nhưng cũng không định truy hỏi sâu hơn, chỉ cười lắc đầu cúi xuống ăn cơm. Cho dù là thật hay giả thì quả thật hắn đã được dỗ vui vẻ.
Buổi tối Trang Chi Hồng tăng ca trong phòng làm việc, nhưng Trì Yến đâu thể cách xa ông nên bám theo không rời một bước, hắn ngồi bên cạnh nắm tay trái Trang Chi Hồng nhìn ông làm việc.
Khi làm việc Trang Chi Hồng vô cùng tập trung, đầu hơi cúi xuống xem tài liệu, tay phải cầm bút gạch gạch viết viết. Trì Yến ngẩng mặt nhìn ông, dù nhìn thế nào cũng thấy không đủ, dường như mỗi một nơi trên gương mặt anh tuấn này hắn đều yêu, sau khi được sự từng trải khắc lên thì nét hấp dẫn trưởng thành càng trở nên quyến rũ.
Trì Yến nhìn ông say mê, bất chợt khóe mắt lại ửng đỏ. Không bao lâu sau Trang Chi Hồng phát hiện sự bất thường của hắn thì đặt bút xuống, đứng dậy nâng mặt hắn lên, nhìn hắn dịu dàng: "Có chuyện gì vậy?"
"…… Ba." Trì Yến khó chịu trong lòng, lại ôm ông gọi một tiếng, "Ba."
"Ừ, tôi đây." Trang Chi Hồng cúi đầu hôn lên môi hắn, "Ba ở đây."
Giọng của Trì Yến nghèn nghẹn, tiếng phát ra không nghe rõ lắm, ấm ức đến mức thay đổi cả giọng điệu: "Vừa rồi con thấy ba có một sợi tóc bạc."
Trang Chi Hồng ngẩn ra trong chốc lát, im lặng vuốt ve sống lưng của hắn, một lúc sau mới nói khẽ: "Tiểu Trì, tôi không còn trẻ, có tóc bạc là rất bình thường."
"Nhưng con đã nói, con không muốn ba già đi." Trì Yến cố chấp như một đứa trẻ, "Con biết ba lại muốn giảng giải lý lẽ cho con nhưng con không muốn nghe."
"Tôi già rồi thì em sẽ không yêu tôi nữa sao?" Trang Chi Hồng cụng mũi lên mặt hắn, ánh mắt sâu thẳm, "Sẽ ghét tôi ư? Sẽ rời khỏi tôi ư?"
"Chắc chắn là không!" Trì Yến vội vàng hét to lên phản bác, hiện tại hắn không thể nghe đến chữ "rời" được nữa, kích động đến mức mặt mũi đỏ bừng, "Cho dù tóc ba đã bạc hết, cho dù già rồi không thể đi được, cho dù mặt đầy nếp nhăn thì con cũng yêu ba."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!