Chương 26: (Vô Đề)

Ánh trăng chiếu rọi.

Trì Yến ngồi khoanh chân trên bục cửa sổ, nhìn qua tấm kính về phía ánh đèn xe ở xa xa. Tiếng còi trầm thấp lại kéo dài, mưa đêm bị gió cuốn hắt vào lướt qua bên tai hắn, lành lạnh.

Trì Yến cụp mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay. Suốt 48 giờ.

Đêm hôm đó hắn bị Trì Kỷ Quan dẫn đi, hoàn toàn không ngờ sẽ gây chuyện đến mức này. Vừa lên xe đã thu điện thoại của hắn, sau khi kiểm tra đi kiểm tra lại xác định trên người hắn không còn công cụ liên lạc thì lập tức đưa hắn tới một bất động sản nào đó của Trì Kỷ Quan. Trong phòng có máy giám sát, bốn tên đàn ông thay phiên canh gác, thái độ rất tốt, đồ ăn đồ dùng không thiếu chỉ không cho phép hắn bước ra ngoài một bước.

Trì Yến nhìn người đi đường dưới tầng nhỏ đến mức sắp không nhìn thấy, cười lạnh trong lòng. Tầng 23, nhảy lầu cũng không được toàn thây.

Trang Chi Hồng ở nơi nào? Trì Yến nghĩ. Ông ấy biết mình bị Trì Kỷ Quan đưa đi chứ? Ông ấy có sốt ruột hay tức giận không? Công việc của ông ấy vẫn thuận lợi chứ? Có ăn cơm đúng giờ hay không?

Từng câu hỏi liên tục tuôn ra, Trì Yến rối bời nghĩ, nghĩ đến cuối cùng cũng không có được đáp án. Hai ngày chưa ăn gì nhưng Trì Yến cũng không cảm thấy đói, chỉ là cảm thấy toàn thân mệt mỏi, không thể nào phấn chấn tinh thần.

Nhớ ông ấy quá.

Ngoài cửa truyền tới một vài tiếng động, Trì Yến chẳng thèm quay đầu, bực bội đáp: "Không ăn, mang đi đi."

"Thích ăn thì ăn, không ai ép mày."

Trì Yến cau mày quay đầu lại, Trì Kỷ Quan bước vào, mang theo chút không khí lạnh. Trên bả vai ông ta hơi ẩm ướt, ông ta buông cây dù trong tay xuống, vô cùng mệt day day sống mũi.

"Chuẩn bị chút đi." Gương mặt Trì Kỷ Quan thoáng hiện lên vẻ chán ghét, gập ngón tay gõ lên tường, "Hai giờ sau lên máy bay."

Ngay lập tức Trì Yến bùng nổ, hắn nhảy xuống khỏi bục cửa sổ, rảo bước đi tới lớn tiếng chất vấn: "Ba được sự đồng ý của con chưa?!"

"Không phải do mày quyết định, Trì Yến." Trì Kỷ Quan khẽ nâng cằm, lạnh lùng nhìn gương mặt tức giận của Trì Yến, "Hôm nay mày phải đi."

"…… Con không đi." Trì Yến cố ép bản thân bình tĩnh lại, sắp xếp lại chút logic, tìm lại lý trí, nhưng bởi vì kích động mà khi mở miệng tốc độ nói có hơi nhanh, "Con không muốn đi thì đừng hòng ai ép con đi. Ba biết rõ, từ khi ba đặt vé máy bay thì Trang Chi Hồng đã có thể biết con sẽ đi đâu, hoàn toàn vô nghĩa."

"Xùy." Trì Kỷ Quan bước lên mấy bước, gần như nhìn chằm chằm Trì Yến, "Còn nghĩ Trang Chi Hồng sẽ tới tìm mày à? Dựa vào cái gì mà ông ta phải tới tìm mày? Đừng bảo mày cảm thấy ông ta yêu mày thật đấy nhé?"

"Người như ông ta có ai mà chưa từng gặp? Chưa từng chơi? Muốn người thế nào mà chẳng có?" Trì Kỷ Quan đặt một loạt câu hỏi như bắn súng liên thanh, ánh mắt lạnh lùng, "Trang Chi Hồng có thể từ bỏ sự nghiệp vì mày ư? Trì Yến mày ngây thơ quá rồi đấy, cùng lắm ông ta chỉ thấy mày trẻ trung đẹp đẽ nên coi là thú cưng mà chơi thôi."

"Không liên quan đến ba." Lời của Trì Yến mang theo gai nhọn, đâm tới chỗ đau của Trì Kỷ Quan, "Khắp thế giới này chỉ có mẹ con từng yêu ba, sau đó mẹ con bỏ đi, đương nhiên ba sẽ không hiểu về tình yêu. Vốn dĩ ba không xứng đứng ở đây nói với con về tình yêu."

Liễu Như Nhân luôn luôn là điểm yếu của Trì Kỷ Quan, nghe đến đó ông ta gần như muốn đạp cửa mà đi, nhưng rồi lại nhẫn nhịn xuống bình tĩnh nói: "Tao không muốn tranh cãi mấy thứ đó với mày. Hai tiếng nữa sẽ có ba máy bay tư nhân dưới danh nghĩa của tao đồng thời cất cánh từ thành phố này, đi tới ba địa điểm khác nhau, sau khi tới nơi sẽ chuyển máy bay một lần, đổi xe hai lần —— Trì Yến, mày còn cảm thấy ông ta có thể tìm được mày không?"

Trì Yến rét run cả người, im lặng trong chốc lát mới mở miệng nói: "Con không hiểu vì sao ba nhất định phải đưa con đi."

"Ba chỉ có một đứa con là con." Trì Kỷ Quan nhìn chằm chằm hắn, nhìn gương mặt cực kỳ giống Liễu Như Nhân của hắn, "Con là con trai của ba và Tiểu Nhân, ba không thể để con bị huỷ hoại. Hiện tại con còn quá trẻ, qua mấy năm nữa con sẽ hiểu thứ mình thật sự muốn là gì."

Đột nhiên Trì Yến bật cười, thanh âm rất lớn, gần như sắp cười ra nước mắt. Hắn lùi lại mấy bước, mỉm cười nhìn Trì Kỷ Quan nhưng ánh mắt lại không hề cười, thậm chí còn mang theo hận: "Nói từ nãy đến giờ thế mà lại vì mẹ tôi."

"Trì Kỷ Quan." Lần đầu tiên Trì Yến gọi đầy đủ tên của ông ta, nhìn chằm chằm ông ta với ánh mắt thương hại, "Ông thật đáng thương."

Tiếng thở dốc của Trì Kỷ Quan rất nặng nề.

"Thật đáng thương, cũng thật đáng buồn. Ông hiểu cái gì gọi là tình yêu sao?" Trì Yến lắc đầu, "Tôi biết bản thân mình muốn cái gì, vô cùng rõ ràng. Cho dù bây giờ tôi không một xu dính túi, hai bàn tay trắng, nhưng chỉ cần Trang Chi Hồng vẫn còn ở bên tôi thì tôi sẽ cảm thấy hết thảy mọi thứ đều đáng giá."

"Còn ông thì sao?" Trì Yến đặt ánh mặt lên người Trì Kỷ Quan một lần nữa, "Luôn miệng nói yêu mẹ tôi, nhưng nếu cho ông lựa chọn giữa tài phú đang có và mẹ tôi thì ông vẫn sẽ chọn điều phía trước đúng không. Đừng tự xây dựng hình tượng nặng tình cho mình, tôi ghê tởm thay mẹ tôi."

"Trì Yến……"

Đột nhiên Trì Yến xoay người đi tới mở cửa sổ, nhảy lên ngồi xuống, gió đêm thổi vù vù vào làm rối tung mái tóc của Trì Yến. Giọng nói của hắn ở trong gió có chút mơ hồ, nhưng mỗi một chữ đều truyền vào tai Trì Kỷ Quan một cách rõ ràng. Trì Kỷ Quan hoảng loạn bước tới trước mấy bước, rồi lại không dám tùy tiện tiến lên, chỉ có thể nhìn Trì Yến ngồi trên cửa sổ, nửa người nhô ra ngoài lơ lửng giữa không trung, đường nét chìm khuất trong bóng đêm.

"Nếu ông nhất quyết đưa tôi đi thì mang cái xác đi đi." Trì Yến cười, bên tai là gió đêm rít gào, "Tôi không rời khỏi Trang Chi Hồng."

"Trì Yến……" Lúc này Trì Kỷ Quan thật sự luống cuống, nói nghiêm nghị, "Đi xuống rồi nói!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!